Xem ra, lần này khỏe lại rồi, anh sẽ phải đích thân đến nhà ba vợ, quỳ xuống nói xin lỗi mới được.
Sở Ninh Dực ngủ một ngày một đêm, lúc này tinh thần rất tỉnh táo, nhìn người con gái đang ngủ say trong lòng, một lát sau anh mới cẩn thận đứng dậy, thay quần áo rồi mở cửa đi ra ngoài.
Gió ngoài hành lang se se lạnh, Sở Ninh Dực túm chặt áo, nhanh chóng bước đi.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Sở Ninh Dực mới trở về. Khi bước vào phòng, anh treo chiếc áo đã đọng đầy bông tuyết lên cửa, sau đó vào phòng tắm bưng ra một chậu nước ấm, ngồi xuống giường bôi thuốc cho Thủy An Lạc.
Thân thể Thủy An Lạc run lên một cái, hơi hé mắt, thấy Sở Ninh Dực, tâm trí còn chưa khôi phục lại đã mơ màng thiếp đi, chỉ có hàng lông mày là nhíu chặt, chờ đến khi Sở Ninh Dực bôi thuốc xong, chân mày cô mới nhẹ nhàng thả lỏng.
Xử lý xong tất cả, Sở Ninh Dực bưng chậu nước về phòng tắm sau đó mới lên giường ôm lấy cô vào lòng.
Sáng hôm sau, Thủy An Lạc vừa tỉnh dậy liền bắt gặp ánh mắt sáng rực của Sở Ninh Dực. Cô hơi cựa mình, những chỗ vốn nóng rát lúc này đã có chút mát mẻ. Trong lúc mơ màng cô nhớ đến chuyện tối qua, cặp mắt tròn to đảo quanh, quả nhiên được người khác phục vụ vẫn tốt hơn.
“Sau này anh còn dám đối xử với em như vậy, em sẽ xắt anh ra làm tiêu bản.” Thủy An Lạc hung dữ nói.
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, “Như vậy chẳng phải người thiệt vẫn là em à?”
“Làm như quý lắm.” Thủy An Lạc kiêu ngạo hừ một tiếng, nhấc chân gác lên chân anh, ôm chặt lấy người anh, “Hai tháng tới, anh không được chạm vào em, đây là hình phạt dành cho anh.”
Sở Ninh Dực để mặc chân cô quặp lấy chân mình, biết cô đang cố ý, “Cô nương à, hiện giờ ai đang chạm vào ai?”
“Em chỉ nói là anh không được đụng vào em thôi.” Thủy An Lạc tỏ vẻ đương nhiên nói, “Đâu phải em không thể trêu chọc anh.”
Sở Ninh Dực đã nghe hiểu, cũng biết hai tháng tới mình sẽ phải chịu đựng điều gì.
Thủy An Lạc vẫn nằm sấp trên người Sở Ninh Dực một hồi, thân thể không ngoan ngoãn liên tục cọ cọ chỗ này, cựa cựa chỗ kia suốt hơn một giờ. Đến khi Sở Ninh Dực không nhịn được phải đá cô xuống mới cười tít mắt lăn xuống giường.
Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ toe toét của cô. Lúc anh gặp đại nạn, cô cũng vẫn cười như thường, nhưng giờ khắc này, nụ cười ấy mới chân thật.
“Em đi mua bữa sáng.” Thủy An Lạc nói xong cúi người xách giày định đi ra ngoài.
Sở Ninh Dực chặn ngang ôm lấy cô đi về giường, “Lát nữa anh bảo chú Sở mang tới, nằm với anh một lúc.”
Thủy An Lạc vươn tay ôm lấy cổ Sở Ninh Dực, “Chậc, chậc, chậc, Sở tổng lạnh lùng chỉ biết chỉ huy người khác làm việc cuối cùng cũng quay lại rồi.”
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, không phủ nhận những lời này.
“Nhưng quên đi, tiết trời lạnh thế này, chú Sở đã lớn tuổi rồi, đừng bắt bớ chú ấy nữa. Cửa hàng ở ngay cổng thôi, em sẽ về ngay.” Thủy An Lạc nói, giữ lấy mặt Sở Ninh Dực hôn chụt một cái, “Anh nghe lời đi.”
Sở Ninh Dực vỗ lên mông cô một cái, nhưng vẫn không chịu thả cô ra.
“Vậy bảo nhà hàng đưa đến đi. Trời lạnh thế này, em ra ngoài làm gì? Người ngợm vốn đã khó chịu rồi, ngoan ngoãn nằm đây đi.”
“Chậc, chậc, chậc, cảm giác mới một đêm, Tổng giám đốc bá đạo của em đã quay lại rồi, em còn tưởng anh thực sự không để ý đến cặp chân tàn phế kia của anh cơ.” Thủy An Lạc cười khanh khách, hai tay vẫn không rời khỏi gương mặt anh.
Sở Ninh Dực cúi đầu triền miên hôn lên môi cô. Cho đến lúc Thủy An Lạc phản kháng, anh mới thoáng nhích ra một khoảng cách nhất định.