Vẻ hài lòng của Thủy An Lạc đương nhiên không giấu giếm được. Trong phòng bệnh của Bánh Bao Rau, Sở Ninh Dực vẫn ngồi trên xe lăn, trên bàn là bữa sáng do nhà hàng đưa tới.
Thủy An Lạc ngồi bên giường cho Bánh Bao Rau ăn, khóe miệng vẫn cong lên.
Hai chân Kiều Nhã Nguyễn kẹp lấy cô con gái hiếu động của mình, vừa đút cho cô bé ăn vừa nhìn về Thủy An Lạc bên kia.
“Tao bảo này, chồng con mày còn đang nằm viện đấy, sao trông mày vui thế hả?” Kiều Nhã Nguyễn hỏi. Tiểu Bất Điểm muốn chạy tới chỗ Bánh Bao Rau liền bị cô giữ lại.
“Hả?” Thủy An Lạc sửng sốt một chút, “Trông tao vui lắm à?”
Sở Ninh Dực vừa ăn cơm vừa từ tốn liếc nhìn Thủy An Lạc. Thủy An Lạc không kìm được sự vui vẻ, có lẽ ngay cả chính bản thân cô ấy cũng không biết.
Không ngờ, anh có thể đứng dậy, ngươi vui nhất lại chính là cô ấy.
Chuyện này nằm ngoài dự liệu của anh. Dù sao, tất cả mọi người đều nói với anh rằng hy vọng không lớn, không phải anh chưa từng thấy tuyệt vọng.
Nhưng mà, anh không ngờ, mức độ anh để ý tới cô lại nằm ngoài sự khống chế của anh, cho nên vào lúc đó thần kinh bị khép chặt của anh mới được đả thông, chỉ bởi vì cô bị trách cứ, muốn đứng dậy để bảo vệ cô ấy sau lưng mình.
Tầm ảnh hưởng của Thủy An Lạc đối với anh, đã vượt qua phạm vi chính anh có thể khống chế được.
“Đâu có, bữa sáng hôm nay rất ngon, mày không thấy thế à?” Thủy An Lạc cười híp mắt nói, tiếp tục cho con trai ăn.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Kiều Nhã Nguyễn quay lại nhìn Sở Ninh Dực, Sở Ninh Dực chỉ cười không nói gì.
“Phải rồi, Phong Tứ có tin tức gì không?” Sở Ninh Dực đột nhiên hỏi.
Kiều Nhã Nguyễn hơi nhún vai, “Hôm qua vừa gọi điện bảo, chỗ đó xuống máy bay rồi cho dù lái xe đi cũng phải mất một ngày một đêm, cho nên anh ấy vẫn chưa đến nơi.”
Sở Ninh Dực gật đầu, coi như đã biết.
“Không đúng, Sở Đại, hôm qua anh sốt đến bốn mươi hai độ đấy, thực sự không sao chứ?” Kiều Nhã Nguyễn tỏ ra kinh ngạc trước năng lực khôi phục của người này.
“Cũng may, không có vấn đề gì.” Sở Ninh Dực nói một cách đương nhiên, ăn xong bữa sáng liền gọi điện cho chú Sở, bảo chú ấy tới bệnh viện, một lát nữa anh muốn đến công ty.
Kiều Nhã Nguyễn khiếp sợ, đúng là trâu bò thật, vậy mà cũng được nữa.
“Được rồi, xem xem có thể liên lạc với Hạ Lăng hay không, tốt nhất là nhờ bác An liên hệ giúp.” Sở Ninh Dực mở miệng nói xong liền di chuyển xe lăn vào toilet.
Kiều Nhã Nguyễn vẫn còn chìm trong sự khiếp sợ, nhìn cánh cửa phòng tắm đã đóng lại, “Lão nhà mày sao sốt cao xong sao lại như uống tiết gà thế? Biến dị à?”
“Không phải là bình thường hả, chúng mày vốn cũng đang làm mấy chuyện này mà, không phải sao?” Thủy An Lạc hôm nay nói năng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, cho dù giọng nói có chút khàn khàn.
Bình thường cái con khỉ!
Nhưng Kiều Nhã Nguyễn không thốt ra những lời này, công việc mà Sở Ninh Dực giao cho, cô vẫn phải làm.
Sau khi ra khỏi toilet, Sở Ninh Dực đến cạnh giường đón lấy Bánh Bao Rau đang muốn tụt từ trên giường xuống, đặt cậu nhóc lên đùi mình. Trên đầu cậu bé vẫn còn quấn băng gạc nhưng sắc mặt đã khá hơn.
“Còn bao lâu nữa mới cắt chỉ được?”
“Chắc mai, ngày mai cũng tương đối rồi.” Thủy An Lạc sờ sờ đầu con trai, sau đó bắt đầu ăn cơm.
“Vậy về nhà trước đi, chiều anh qua bên kia đón Bao Đậu về, tiện thể nói chuyện với mẹ luôn.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Anh nói chuyện với mẹ, chẳng thà đi tâm sự với ba anh còn hơn.” Kiều Nhã Nguyễn hừ một tiếng,
Sở Ninh Dực nhíu mày, ba cũng phải nói chuyện. Nếu ba thực sự muốn can thiệp vào thì đã không để mặc mẹ nói như vậy, cho nên cả ba và mẹ anh đều phải nói.