Sở Ninh Dực đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, vươn tay túm lấy tay của Thủy An Lạc, “Bà cô ơi, em định mưu sát chồng đấy à?”
Thủy An Lạc thấy anh không phải đang giả bộ vươn tay bấu lên đùi anh đủ kiểu, “Mưu sát thì đã sao? Anh có biết quãng thời gian này em sống thế nào không?”
Thủy An Lạc nói xong, lại bấu. Sở Ninh Dực kêu vài tiếng nhưng không hề né tránh mà chỉ ôm cô nằm xuống.
“Người em còn đau không?” Sở Ninh Dực đột nhiên mở miệng hỏi, giọng nói buồn buồn, có chút tự trách và đau lòng.
“Anh nói coi?” Thủy An Lạc khịt mũi một cái, lại nhéo mạnh lên hông anh một cái.
Sở Ninh Dực nhíu mày, mặc cho cô véo.
“Sớm biết như vậy, em đã để cho mẹ mắng nhiều hơn mấy câu rồi.” Thủy An Lạc dùng giọng mũi nặng nề nói.
Sở Ninh Dực: “...”
“Anh nghĩ anh bị sốt cao có một nguyên nhân, có lẽ là do em đã châm sai huyệt vị.” Sở Ninh Dực ho nhẹ.
“Hả?” Thủy An Lạc ngồi bật dậy, “Không thể nào, em châm theo đơn mà, hơn nữa mấy huyệt vị này em đã nghiên cứu lâu lắm rồi.” Thủy An Lạc nói, vội vàng xuống giường chạy sang phòng bệnh của Bánh Bao Rau, thận trọng cầm sơ đồ huyệt vị và đơn thuốc mà Viện trưởng Lưu đưa cho quay trở lại.
Sở Ninh Dực ngồi trên giường bệnh nhìn Thủy An Lạc bỏ sơ đồ huyệt vị xuống, sau đó lấy bản vẽ huyệt vị trên đơn thuốc ra nghiêm túc so sánh. Không được bao lâu, Thủy An Lạc bộp một tiếng gập sơ đồ huyệt vị lại, lúng túng ôm trong ngực.
Sở Ninh Dực nhướng mày, nhưng như vậy cũng coi như chó ngáp phải ruồi, sốt cao kịch liệt lửa giận công tâm, lại khiến thần kinh bị tắc nghẽn của anh được thông suốt.
“Vậy, anh còn thấy chỗ nào không thoải mái nữa không? Em thực sự không cố ý.” Thủy An Lạc cười còn xấu xí hơn khóc.
Sở Ninh Dực kéo cô vào trong lòng, vươn tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, “Chó ngáp phải ruồi, may mà không phải em cố ý.”
Thủy An Lạc bất an nhéo nhéo chân anh, “Thực sự không cần phải kiểm tra nữa à?”
“Không sao cả đâu.” Sở Ninh Dực nói, nhíu mày, “Bên phía mẹ hai ngày nữa anh sẽ nói chuyện lại với bà ấy.”
Thủy An Lạc thở dài: “Thôi cho qua đi, tính mẹ anh thế nào anh còn không biết à, nên nói xin lỗi bà ấy sẽ nói xin lỗi với em, nhưng sau đó phải mắng thì nhất định vẫn sẽ mắng, anh nói cũng vô ích.”
Sở Ninh Dực kéo chăn đắp lên người cô, vươn tay sờ lên trán cô, “Chuyện chân của anh tạm thời đừng nói cho người khác biết, kể cả là Kiều Nhã Nguyễn cũng không được.”
“Vậy anh nói với em làm gì? Giả vờ tiếp đi chứ.” Anh khỏe rồi, tâm trạng của Thủy An Lạc cũng được thả lỏng, lúc này tựa trong lòng anh cuối cùng cũng thấy buồn ngủ.
Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên trán cô, “Thấy em quỳ mãi cũng không dễ chịu, vẫn nên đứng lên đi cùng anh thì hơn.” Anh đương nhiên là biết, giấu mọi người là lựa chọn tốt nhất, nhưng hiện giờ, anh không thể tiếp tục giấu giếm Thủy An Lạc một khắc nào nữa.
Sở Ninh Dực nói, không biết Thủy An Lạc có nghe thấy không, bởi vì cô ấy đã thiếp đi, hơn nữa còn ôm chặt lấy anh mà ngủ.
Dưới quầng mắt của cô là vết thâm, ngay cả sắc mặt cũng tái nhợt, bên dưới lớp quần áo, da thịt vốn trắng nõn đã bị những dấu hôn chi chít chiếm cứ, còn có những vết tích do anh cấu véo gây ra.
Có lẽ, vào giây phút anh kề cận với sụp đổ đêm qua, hai chân anh đã có tri giác, chỉ có điều anh đã phát điên rồi, cho nên không hề để ý, trận sốt cao này trái lại đã giúp anh. Vào lúc mẹ anh làm khó Thủy An Lạc anh không thể nói chuyện, chỉ có thể sốt ruột nôn nóng, khi nghe thấy ba vợ nói câu nói kia, có trời mới biết không mở mắt được, nói không ra lời, anh đã sốt ruột đến thế nào.