Sư Hạ Dương đứng ở hàng Lữ đoàn phó, thế nhưng mọi người đều quen miệng gọi anh ta một tiếng Lữ đoàn trưởng Sư.
Tiểu Sư Niệm cười khanh khách nhưng không trả lời, chỉ một mực kéo người lên lầu.
Hai má của Triệu Uyển Uyển đỏ bừng, tất nhiên cô cũng không lên tiếng.
Sư Hạ Dương thì lại tỏ vẻ không sao cả, vẫn thong thả đi theo hai người lên lầu.
“Lữ đoàn trưởng Sư tìm được cô gái xinh đẹp này ở đâu thế, xinh đẹp quá đi, nhưng mà vẫn không bằng Thiếu úy Kiều được.”
“Đúng vậy, các bà nói xem, Thiếu úy Kiều vừa xinh đẹp lại vừa có năng lực, làm sao mà Lữ đoàn trường Sư lại không thể thành đôi với Thiếu úy Kiều được thế nhỉ?”
...
Tiếng bàn tán phía sau vang lên không ngừng, trái tim của Triệu Uyển Uyển cũng từ từ trùng xuống.
Người trong khu này không biết cô cũng là chuyện bình thường. Từ trước tới nay Triệu Uyển Uyển chỉ diễn vài nhân vật phụ, lần này may mắn được diễn vai chính nhưng phim còn chưa chiếu. Cô vẫn chỉ được tính là một người mới hàng thật giá thật mà thôi.
Triệu Uyển Uyển yên lặng nhìn người đi phía trước mở cửa. Anh ta là Đại tá, chắc là trời sinh một cặp với vị Thiếu úy kia rồi!
Sư Hạ Dương mở cửa xong liền lịch sự nhường đường để hai người vào trước.
Triệu Uyển Uyển khẽ gật đầu. Sự ga lăng của người đàn ông này khiến trái tim người khác rung động.
Trong nhà có trẻ con nên khó tránh khỏi việc có vài món đồ chơi vứt loăng quăng, thế nhưng vẫn được thu dọn ngăn nắp sạch sẽ, hoàn toàn không nhìn ra nhà không có phụ nữ.
“Niệm Niệm, con chơi với cô một chút đi, ba đi làm cơm.”
“Đi đi ạ, đi đi ạ, cô ơi, ba con làm cơm ăn ngon lắm đó.” Tiểu Sư Niệm cười híp mắt nói, sau đó kéo Triệu Uyển Uyển vào phòng riêng của mình.
Kiều Nhã Nguyễn chạy về quân bộ ngay sau Sư Hạ Dương. Lúc cô về tới nơi thì đám bà cô kia vẫn đang nói về chuyện Sư Hạ Dương dẫn một cô gái xinh đẹp về nhà.
Kiều Nhã Nguyễn cười lúng túng. Cái tên Phong Phong kia đúng là đê tiện nhất thiên hạ. Anh đã từng hỏi cảm giác của người trong cuộc là thế nào chưa?
Kiều Nhã Nguyễn chạy đến tầng năm rồi tự lấy chìa khóa mở cửa. Bởi vì lúc trước cô phải chăm sóc cho Tiểu Sư Niệm cho nên Sư Hạ Dương đánh thêm một chiếc chìa khóa nhà nữa cho cô.
Kiều Nhã Nguyễn vừa mở cửa ra liền nói luôn: “Tôi nghe nói...”
Cô còn chưa kịp nói xong đã thấy một cô gái đứng dậy khỏi ghế.
Quả nhiên...
Kiều Nhã Nguyễn đã gặp cô gái này một lần trong đoàn làm phim, đó là lúc ngựa bị phát điên, cô cũng có mặt ở đó.
Triệu Uyển Uyển có chút lúng túng. Dường như cô không biết mình phải làm gì lúc này, nhưng khi nhìn thấy chùm chìa khóa trên tay Kiều Nhã Nguyễn thì sắc mặt lập tức trầm xuống.
Kiều Nhã Nguyễn khẽ gật đầu với Triệu Uyển Uyển rồi nói: “Sư Niệm, con đi vào đây ngay!”
Tiểu Sư Niệm bĩu miệng: “Cô ngồi ở đây chờ con một lát nhé, con phải vào nghe Mẹ Xinh Đẹp của con mắng đây.”
Triệu Uyển Uyển nhìn Tiểu Sư Niệm rũ đầu đi vào liền nhớ ra được Kiều Nhã Nguyễn là ai. Thế nhưng chẳng phải Kiều Nhã Nguyễn đang qua lại với Phong Phong sao?
Tiểu Sư Niệm bị Kiều Nhã Nguyễn nhéo lỗ tai bế lên giường: “Nhóc con nhà con đang làm cái gì thế hả? Cô ấy thích ba con sao? Con đã hỏi thử ý của ba con chưa hả?”
“Đau, đau, đau!!!” Tiểu Sư Niệm lớn tiếng kêu lên: “Cô Triệu đương nhiên là thích ba con rồi! Chỉ là ba con thì con không biết thôi. Mẹ Xinh Đẹp, nếu không có cơ hội ở chung với nhau thì làm sao ba con có thể thích người khác được chứ. Con đang tạo cơ hội cho ba con đó!”
Tiểu Sư Niệm tỏ vẻ đương nhiên nói. Kiều Nhã Nguyễn lập tức vỗ một cái vào cái đầu nhỏ của bé: “Mấy cái mưu mô chước quỷ của Ba Đẹp Trai của con mà con cũng tin à?”
“Đương nhiên phải tin rồi, xem xem, Ba Đẹp Trai cũng mang được Mẹ Xinh Đẹp về nhà rồi kìa!” Tiểu Sư Niệm cười híp mắt nói: “Là Ba Đẹp Trai nêu gợi ý cho con đấy.”
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn Tiểu Sư Niệm rồi đột nhiên bật cười ha ha.
Tiểu Sư Niệm nghe cô cười mà rùng hết cả người. Bé con liền tuột xuống giường, sau đó lớn tiếng hô lên: “Con muốn đi ăn cơm, đói quá, đói quá đi mất thôi!”
Huhu, Mẹ Xinh Đẹp thế này kinh khủng quá đi!