Kiều Nhã Nguyễn cười khổ nhìn Tiểu Sư Niệm chạy đi, cái tên Phong Phong kia quả thật là khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Anh ấy có nhất thiết phải làm vậy không chứ?
Cô với ai cũng có khả năng, chỉ duy nhất với Sư Hạ Dương là tuyệt đối không thể.
Trong bữa cơm tối, Triệu Uyển Uyển ăn có chút mất tự nhiên. Đại khái là vì có Kiều Nhã Nguyễn ở đây, cô cảm thấy Kiều Nhã Nguyễn với Sư Hạ Dương vô cùng ăn ý với nhau. Bởi vì những gì họ nói với nhau cô đều nghe không hiểu.
Vậy nên sau khi ăn cơm tối xong, Triệu Uyển Uyển liền tìm cớ rời đi.
Sư Hạ Dương làm tài xế đưa Triệu Uyển Uyển về.
Trong nhà chỉ còn có Kiều Nhã Nguyễn và Tiểu Sư Niệm, vừa hay Phong Phong cũng gọi tới vào đúng lúc này.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn thấy tên người gọi tới thì khẽ cong khóe môi. Tiểu Sư Niệm lập tức chân chó dâng di động cho Kiều Nhã Nguyễn.
“Thế nào, ba của con với Triệu Uyển Uyển trò chuyện với nhau rất vui vẻ có đúng không nào?” Phong Phong đắc ý nói, lúc này anh đang ở trong nhà mới cùng Tiểu Bất Điểm xem phòng riêng mới của bé, còn tính tới chuyện lát nữa sẽ qua nhà An Phong Dương chơi.
“Đúng là trò chuyện với nhau rất vui, đáng tiếc cô Triệu của anh có vẻ không hài lòng lắm.”
“Mợ nó! Kiều Nhã Nguyễn!!!” Phong Phong thấp giọng kêu một tiếng rồi lập tức cúp máy.
Tiểu Bất Điểm tò mò nhìn ba mình, có vẻ như đang muốn hỏi xem ba bị sao vậy.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn di động đã tắt ngúm thì hừ lạnh một tiếng, tưởng cúp máy là xong chuyện rồi chắc?
Hiện tại Phong Phong đang đi tới đi lui trong phòng khách, suy nghĩ đầu tiên của anh là: Mẹ nó, bị Kiều Nhã Nguyễn biết được rồi, chết chắc rồi!
Suy nghĩ thứ hai là: Con bà nó, tại sao Kiều Nhã Nguyễn lại ở trong nhà Sư Hạ Dương, đến đó làm cái quái gì vậy?
Nhưng mà cả hai vấn đề này anh đều không dám hỏi cô!
Nếu không Kiều Nhã Nguyễn chắc chắn thịt anh mất!
Thế nhưng không gọi điện tới thì anh ta lại không yên tâm.
Vậy nên Phong Phong xoắn xuýt nửa ngày cuối cùng vẫn gọi điện thoại tới.
Kiều Nhã Nguyễn thấy tên người gọi tới hiện trên màn hình, khóe miệng lại cong lên, sau khi di động đổ ba hồi chuông cô mới nhận rồi giục Tiểu Sư Niệm đi tắm.
“Vợ à, thuốc kia em đã đưa cho ba chưa? Hiệu quả thế nào?” Phong Phong nịnh nọt hỏi han.
Kiều Nhã Nguyễn trả lời anh bằng một tiếng hừ lạnh.
Trái tim của Phong Phong lập tức run lên một cái, nửa ngày sau cũng không dám ho he nói tiếp.
“Phong Phong, anh có ý gì đây?” Kiều Nhã Nguyễn đóng cửa phòng tắm lại rồi nói.
“Người Triệu Uyển Uyển thích là Sư Hạ Dương, anh nối sợi tơ hồng này vào thì có làm sao chứ?” Phong Phong tỏ vẻ đương nhiên nói, “Kiều Nhã Nguyễn, ý của em có phải là em thích Sư Hạ Dương rồi hay không? Nếu không thì lúc này em đến nhà anh ta làm gì hả? Tìm vợ cho anh ta chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Câu này nghe chua loét.
“Anh nhạt nhẽo quá rồi đấy Phong Phong.” Kiều Nhã Nguyễn quẳng lại một câu.
“Đừng có mà nói mấy lời âm dương quái khí với ông đây. Em nói xem, có phải em có ý với Sư Hạ Dương rồi hay không?” Lửa giận của Phong Phong lập tức bùng lên. Anh dứt khoát đóng cửa phòng Tiểu Bất Điểm lại rồi nhỏ giọng nói.
Kiều Nhã Nguyễn cười ha hả: “Phong Phong, anh rảnh quá nên muốn gây sự đúng không. Mà tôi có thích anh ta thì sao chứ? Liên quan gì tới anh chắc?”
Phong Phong bị Kiều Nhã Nguyễn làm cho cứng họng, tức đến nửa ngày sau cũng không nói được gì.
Kiều Nhã Nguyễn cũng không cúp máy, dựa theo tính tình của Phong Phong thì cô đếm đến mười là bên kia sẽ lên tiếng.
“Kiều Nhã Nguyễn! Thế quái nào em lại ngứa đòn đến như thế hả?”
Quả nhiên, Kiều Nhã Nguyễn vừa thầm đếm đến mười thì đầu lên kia cũng lên tiếng luôn.
“Người ta có con gái nhưng không phải là của em, anh có con gái, là của em! Em có nhắm mắt lại cũng biết là nên chọn người nào. Em nói xem có phải em bị ngốc không hả!!!” Phong Phong vừa thở hổn hển vừa nói.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Má nó, lý do này, cô cho điểm tuyệt đối.