Triệu Uyển Uyển khóc không ra nước mắt, ý của cô không phải như vậy.
Phong Phong đứng cách đó không xa đang cong khóe môi của mình lên nhìn những người kia lên xe. Quả nhiên là anh thương yêu Tiểu Sư Niệm không phí công mà.
Giết chết được tên tình địch Sư Hạ Dương này thì công lớn nhất này sẽ thuộc về Tiểu Sư Niệm.
Mặc dù Tiểu Sư Niệm đã nói rằng ba nhóc và Mẹ Xinh Đẹp là không thể nào, thế nhưng ai mà biết được phụ huynh của hai nhà liệu có họp hành rồi ép hai người họ ở chung với nhau không, cho nên cứ phải giải quyết nhanh một chút mới được.
Sư Hạ Dương chắc chắn không ngờ rằng quyết định để Tiểu Sư Niệm ở chỗ anh lúc trước là một quyết định sai lầm như vậy đi!
George đang đứng bên cạnh Phong Phong im lặng lui về sau một bước. Gã này đúng là nham hiểm thật.
“Về cơ bản thì một khi cô gái này đã được đưa vào sân của quân bộ thì coi như đã được nhận định là bạn gái của Sư Hạ Dương rồi, cuối cùng cũng giết chết được tình địch của tôi rồi!” Phong Phong đắc ý nói.
George: “...”
Quả nhiên, tên này đúng là mặt dày vô địch thiên hạ.
“Đi thôi, để ba đưa con tới nhà mới ăn bánh bao rau nào!” Phong Phong sung sướng bế Tiểu Bất Điểm rời đi.
George: “...”
Bánh Bao Rau đã làm điều gì sai chứ? Sao lại muốn ăn thằng nhỏ?
Trong lúc đi lấy xe, George yên lặng gửi một tin nhắn cho Kiều Nhã Nguyễn, sau đó thì mới lên xe rời đi.
Lúc này Kiều Nhã Nguyễn đang ở nhà nhận đạn pháo của mẹ mình, có điều không biết cô nghe vào tai được mấy câu nữa.
Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn đến. Kiều Nhã Nguyễn cầm di động của mình lên xem, sau khi đọc xong thì lập tức phun hết nước trong miệng ra ngoài.
[Dưới sự bày mưu tính kế của Phong Ảnh đế, bạn nhỏ Tiểu Sư Niệm đã đưa Triệu Uyển Uyển về nhà, cũng chính là về quân bộ.]
Kiều Nhã Nguyễn tự tay lau nước vương trên khóe miệng, trong lòng âm thầm phỉ nhổ Phong Phong, cái tên này có cần thiết phải làm như vậy không hả?
“Mẹ đang nói với con đấy. Con đọc tin nhắn của ai vậy hả, là Phong Phong sao?” Mẹ Kiều nói rồi muốn cướp lấy di động.
Kiều Nhã Nguyễn vội vàng xóa tin nhắn đó đi: “Không phải, quân bộ có việc, con phải về đó.”
“Kiều Nhã Nguyễn! Mẹ nói con có nghe không đấy hả? Còn cả chuyện đứa bé là sao, con còn chưa nói với mẹ...”
“Mẹ! Thật sự là nhiệm vụ khẩn cấp mà! Con phải đi thật, chuyện này chờ con về rồi sẽ giải thích với mẹ sau nhé. Còn nữa, thuốc mà con đưa mẹ nhất định phải cho ba uống theo chỉ dẫn đấy nhé. Hơn nữa thuốc này có muốn mua cũng không mua được đâu, hai người đừng cầm ra ngoài đấy biết chưa?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi cầm chìa khóa lên rồi nhanh chóng chạy đi.
“Kiều Nhã Nguyễn! Con!!!”
“Được rồi, vất vả lắm con nó mới về nhà được một chuyến mà bị bà lèm bèm đến chạy luôn đấy.” Ba Kiều nhíu mày nói.
“Ông còn nói tôi nữa, sao nó lại cứ khăng khăng muốn ở bên cái thằng Phong Phong kia cơ chứ?” Mẹ Kiều tức giận ngồi xuống ghế.
“Bà còn làm được gì nữa, ngay cả con nó cũng sinh cho người ta rồi, chẳng lẽ bà để đứa bé kia không có ba mẹ sao?” Ba Kiều bất đắc dĩ nói, sau đó nắm lấy tay vợ mình: “Cái cậu Phong Phong kia cũng không tệ. Bà xem mấy năm nay đó, dù lần nào cũng bị chúng ta sỉ nhục nhưng cứ đến Tết thằng bé vẫn cười tít mắt mò đến đấy thôi, không tệ đâu.”
“Giờ ông còn nói tốt cho nó nữa hả? Không phải tại nó, con gái mình có đi biền biệt liền ba năm như thế không hả?” Mẹ Kiều nói rồi giận dữ đứng dậy: “Còn lâu tôi mới đồng ý cho hai đứa nó đến với nhau.”
“Bà...” Ba Kiều nhìn vợ mình đang bước lên lầu thì cũng chỉ có thể thở dài.
Sau bữa cơm tối, nhóm các bà cô trong khu đều xuống dưới lầu tản bộ.
Sư Hạ Dương vừa dừng xe lại. Tiểu Sư Niệm đã kéo Triệu Uyển Uyển xuống xe: “Cô ơi, nhà của con ở tầng năm, cô mau lại đây.”
“Ui chao, hôm nay lữ đoàn trưởng Sư về sớm nhỉ. Tiểu Sư Niệm đang kéo ai thế?” Một bà cô tuổi không lớn lắm bắt đầu lên tiếng hỏi dò.