"Mẹ, mẹ..." Thủy An Lạc kích động gọi, nhưng vừa động một cái Tiểu Bảo Bối đã lại khóc toáng lên, làm cô sợ quá không dám nhúc nhích nữa.
Tin Tiểu Bảo Bối bị ốm là do người của Lạc Vân nói cho bà biết. Lúc Long Man Ngân bước vào thì thấy hai mẹ con đang nước mắt ngắn nước mắt dài, còn có một người ngồi ở mép giường không dám động đậy. Bà vội vàng chạy tới đón lấy Tiểu Bảo Bối để thằng bé ụp lên vai mình rồi nhẹ nhàng vỗ vào lưng thằng bé.
"Tiểu Bảo Bối khóc..." Thủy An Lạc tủi thân nói, hai mắt cũng đỏ lên.
"Thằng bé khó chịu chả lẽ lại không khóc?" Long Man Ngân một tay ôm cháu trai, một tay để không vươn ra lau nước mắt cho con gái: "Thật là, làm mẹ lâu thế rồi mà chẳng hiểu cái gì cả." Như thế thì làm sao bà có thể yên tâm mà đi chứ.
Sở Ninh Dực cúi đầu, cái câu chẳng hiểu cái gì này chắc bao gồm cả anh trong đó quá.
Nhưng trong lúc cúi đầu anh lại trông thấy một người đàn ông đứng ở cửa, anh lập tức ngẩng lên, ánh mắt của hai người liền giao nhau.
Lạc Vân!
Trong lòng Sở Ninh Dực khẽ động, anh biết người đàn ông này nhưng lại không biết được thân phận cụ thể của ông ta, chỉ biết người này hắc - bạch gì chơi cũng chơi, làm gì cũng chỉ theo tâm trạng. Thế nên Lạc Vân này được coi là một người nửa chính nửa tà.
Nhưng sao Lạc Vân lại đi cùng mẹ vợ trước của anh?
Tiểu Bảo Bối được Long Man Ngân dỗ một hồi liền ngủ. Chuyện này vừa nãy Thủy An Lạc có làm kiểu gì cũng không làm được.
"Con đừng chỉ ôm thằng bé như thế, làm vậy nó sẽ không ngủ đâu." Long Man Ngân bất đắc dĩ nói, thế này thì bà sao mà yên tâm đi được đây.
"Nhưng con cứ động một tí là nó lại khóc." Thủy An Lạc tủi thân, bế nguyên cả một đêm, giờ tay cô cũng không động đậy nổi nữa rồi.
"Khóc một lúc rồi sẽ không khóc nữa." Long Man Ngân xoa đầu Thủy An Lạc, suy cho cùng thì con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.
Thủy An Lạc cúi đầu không nói.
Long Man Ngân cẩn thận đặt cháu trai xuống rồi đưa tay sờ lên cái đầu nhỏ của nhóc: "Sao vẫn nóng thế này."
"Bác sĩ bảo sốt 39 độ." Thủy An Lạc cúi đầu, bộ dạng y như đứa bé đang mắc lỗi, vì cô nghĩ tại cô không phát hiện ra các triệu chứng của thằng bé sớm hơn nên mới khiến thằng bé sốt cao tới vậy.
Long Man Ngân nắm lấy cánh tay của Thủy An Lạc: "Lạc Lạc, chuyện này không phải lỗi của con, trẻ con ốm đau là chuyện rất bình thường."
"Nhưng mà con sợ lắm." Thủy An Lạc vừa nói vừa chôn đầu vào bả vai của mẹ.
Long Man Ngân vỗ nhẹ lên vai cô. Bà biết trong khoảng thời gian này Thủy An Lạc rất vất vả nhưng không đời nào Lạc Vân sẽ chịu để bà ở lại đây, vì thế Long Man Ngân chỉ có thể để cho Thủy An Lạc tự mình lăn lộn trưởng thành mà thôi.
"Đừng khóc, đừng khóc." Long Man Ngân nhẹ giọng an ủi: "Lạc Lạc, con cũng phải tự học cách chăm sóc cho thằng bé chứ, nếu không mẹ đi rồi thì con làm thế nào đây?"
"Mẹ phải đi?" Thủy An Lạc bất thình lình ngẩng phắt lên, trên mặt vẫn còn vết nước mắt. Cô nhìn Long Man Ngân một cách hoảng sợ.
Long Man Ngân nhìn khuôn mặt bánh bao nhúng nước của con gái, nhất thời không thốt ra nổi câu "mẹ phải đi rồi".
"Lạc Lạc, mẹ..."
"Mẹ cháu phải đi với chú." Lạc Vân bước qua ôm lấy bả vai của Long Man Ngân. Ông ta đánh giá Thủy An Lạc một lượt, chắc vì cô là con gái của Long Man Ngân nên ông ta cũng không có phản cảm gì với cô cho lắm.
Thủy An Lạc khiếp sợ nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, miệng há hốc, cảm giác đầu tiên của cô không phải gì khác mà là: Hóa ra trên đời này còn có người yêu nghiệt hơn cả Sở Ninh Dực.
Vậy ra đây là cha dượng của cô đấy sao, là cha dượng trong truyền thuyết?
Cô không phản đối chuyện mẹ muốn tìm mùa xuân thứ hai của mình, vì ba cô đã làm trái tim mẹ tổn thương rất nhiều. Hơn nữa mẹ cũng không yêu ba, nếu không bà đã không đơn giản mà chấp nhận tất cả mọi chuyện như vậy, nhưng tại sao lại phải đi chứ?