Rè... rè...
Âm thanh các máy móc chạy vang lên rõ ràng trong căn phòng bệnh yên tĩnh.
Long Man Ngân lẳng lặng nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, gương mặt bà bình thảnh tựa như lúc bà rời khỏi Thủy gia vậy.
"Mặc Vân, tôi phải đi rồi." Long Man Ngân vừa nói vừa ngồi xuống mép giường. Bà đưa tay nắm lấy bàn tay đang truyền dịch của ông: "Vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn anh, trong lúc tôi sa sút nhất là anh và ba đã giúp đỡ tôi, tôi thật sự rất cảm kích hai người."
Long Man Ngân nhẹ nhàng nói, nhưng người đang nằm trên giường bệnh kia vẫn chẳng có chút phản ứng gì cả.
"Thật ra thì, anh đâu cần dùng An Giai Tuệ để thử lòng tôi. Nếu không có cô ta thì tôi vẫn sẽ luôn ở bên anh, ở bên Lạc Lạc, tiếc là anh lại chẳng tin tưởng vào bản thân mình chút nào." Long Man Ngân nói, thật ra người đàn ông này đã từng khiến bà rung động, đáng tiếc mọi thứ đều đã bị hủy hoại chỉ vì phép thử của người đàn ông này.
"Nói nhiều như vậy làm gì, phải đi rồi." Người đàn ông đứng phía sau không vui nói, nhưng âm thanh của người này lại cực kỳ nhã nhặn.
Long Man Ngân quay đầu lại, người đàn ông đứng cách bà không xa mặc một bộ đồ màu trắng, nhìn dáng vẻ thì người này cùng lắm trên dưới ba mươi tuổi mà thôi, gương mặt cương nghị, làn da trắng nõn như tuyết, rõ ràng là mặt mũi thì giống người phương Đông nhưng lại có một đôi mắt màu xanh lam nhạt.
Long Man Ngân có chút bất đắc dĩ liếc người kia một cái, sau đó lại ngoảnh lại nhìn Thủy Mặc Vân: "Tôi phải đi đây, dù có nói thế nào thì Lạc Lạc cũng là con gái anh. Tôi để nó lại nhưng không phải ở bên anh. Tôi nghĩ Ninh Dực sẽ có khả năng chăm sóc cho con bé tốt hơn anh."
"Đi thôi." Người đàn ông kia ngày càng khó chịu.
Long Man Ngân nhíu mày ngoảnh lại nhìn người kia, "Anh không ra trước đi được à?"
"Long Man Ngân, sao em không nói chuyện với anh như thế?" Người đàn ông đó không vui tiến lên kéo Long Man Ngân đi: "Em đã theo người đàn ông này bao nhiêu năm như thế, cũng đã đủ rồi."
Long Man Ngân bị người đàn ông kia kéo loạng choạng ra ngoài.
"Lạc Vân, anh buông em ra." Long Man Ngân cau mày nói: "Chính anh đã đồng ý chuyện này với em cơ mà. Em phải tạm biệt anh ấy trước thì mới có thể kết hôn với anh được."
Người đàn ông được gọi là Lạc Vân kéo người ra khỏi phòng bệnh liền buông tay, sau đó cau mày nói: "Em vừa nói từ biệt xong rồi. Bây giờ qua thăm Lạc Lạc rồi chúng ta đi luôn."
Long Man Ngân thở dài, bà biết không thể chọc vào người đàn ông này. Bà ngoảnh lại nhìn người vẫn đang nằm trong phòng bệnh lần cuối rồi cùng Lạc Vân rời khỏi đó.
Chỉ là, sau khi Long Man Ngân đi khỏi thì ngón tay của người đang nằm trong phòng bệnh khẽ động đậy, nhưng chẳng ai hay biết cả.
Tiểu Bảo Bối bị ốm cho nên tâm tình không tốt, thân thể bé xíu cứ rúc trong lòng mẹ, bàn tay nhỏ nhắn thì nắm chặt một ngón tay của ba, kiểu gì cũng không chịu buông.
Sở Ninh Dực ngồi ở cái ghế kê cạnh giường, trên đùi là đống văn kiện của công ty. Thủy An Lạc ngồi ở mép giường ôm con. Lúc này thắt lưng của cô đã mỏi nhừ nhưng lại không thể đặt Tiểu Bảo Bối xuống, vì chỉ cần buông thằng bé ra một cái thôi là sẽ lại khóc loạn cả lên.
Sở Ninh Dực vươn tay nhéo nhéo mặt nhỏ của nhóc: "Lúc trước bị ốm cũng phải bế thế này à?" Anh nhìn Thủy An Lạc bế con nguyên cả một đêm mệt mỏi muốn tiến lên bế thay cho nhưng không được, nên anh càng thấy thương cô hơn.
"Lúc trước là mẹ tôi chăm nó." Thủy An Lạc buồn bực nói, nhưng hiện giờ không có mẹ nên cô chỉ có thể tự thân vận động thôi.
Sở Ninh Dực cũng chẳng tốt hơn là bao, bé con không chịu buông tay thì anh cũng chỉ có thể ngồi như vậy. Hai con người mới làm cha mẹ nên hoàn toàn chẳng biết làm thế nào để dỗ đặt con xuống, chỉ cần biết con không khóc toáng lên là được.
Sở Ninh Dực không nhịn được cựa cựa cái chân tê cứng của mình, nhắc tới Long Man Ngân thì hình như lâu rồi anh cũng chưa thấy tin tức gì của bà cả.
"Cốc cốc cốc..." Bỗng có người gõ cửa phòng bệnh, Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn, đôi mắt to tròn lập tức tràn ngập ý cười.