"Tôi không muốn để mẹ đi." Thủy An Lạc kéo cánh tay Long Man Ngân lại, lúc này cô như con nhím đang xù lông mà nhìn chằm chằm vào Lạc Vân. Sau đó cô ngoảnh lại nhìn Long Man Ngân, tỏ ra đáng thương nói: "Mẹ, trông ông ta cũng chỉ xấp xỉ tuổi Sở Ninh Dực thôi, trông chẳng đáng tin chút nào hết."
Sở Ninh Dực nằm im cũng trúng đạn, không nhịn được mắng mỏ Thủy An Lạc một trận trong lòng. Người đàn ông năm mươi tuổi này sao lại xấp xỉ với anh được, chẳng qua trông mặt ông ta trẻ thôi.
Quả thật, trên giới thương trường tuổi tác của Lạc Vân cũng chẳng phải là bí mật gì, thậm chí ông ta còn lớn hơn Thủy Mặc Vân vài tuổi.
Lạc Vân đen mặt nhìn Thủy An Lạc, nhưng trong lòng vẫn đang nhủ thầm đây là con gái của Long Man Ngân, ông không được nổi giận. Nếu không chỉ sợ ông đã sớm bẻ gãy cổ của Thủy An Lạc luôn rồi.
"Lạc Lạc, chẳng phải con nói ủng hộ mẹ tìm mùa xuân thứ hai sao?" Long Man Ngân có chút buồn cười nhìn đứa con gái bướng bỉnh của mình.
"Nhưng rõ ràng người này là tiểu bạch kiểm mà. Loại đàn ông này không đáng tin cậy đâu mẹ!" Thủy An Lạc vừa dứt lời liền thấy Lạc Vân đang nhìn mình chằm chằm. Cô vội vàng trốn ra sau lưng Long Man Ngân: "Mẹ nhìn đi, ông ta hung dữ thế này chắc chắn là loại cha dượng chuyên bắt nạt con riêng đấy."
Tiểu bạch kiểm?
Sở Ninh Dực thừa nhận mình vô cùng không trượng nghĩa khi bật cười. Lạc Vân sống lâu tới thế rồi nhưng chắc đây là lần đầu tiên bị người ta gọi là tiểu bạch kiểm đấy nhỉ.
Quả nhiên sắc mặt Lạc Vân trở nên cực kỳ khó coi. Ông ta trợn mắt nhìn Thủy An Lạc như thể hận không thể lao tới bóp chết cô ngay tức khắc.
Long Man Vân nhìn Lạc Vân, ông ta liền nhanh chóng thu lại vẻ mặt hung ác của mình rồi quay đầu nhìn ra ngoài.
"Nhưng mà, nếu mẹ thích ông ấy thì sao hả Lạc Lạc?" Long Man Ngân nhìn Thủy An Lạc, nghiêm túc nói.
"Vậy cũng đâu nhất thiết phải đi đâu!" Thủy An Lạc tủi thân. Cô không phản đối mẹ tìm mùa xuân thứ hai nhưng người này lại muốn mang mẹ rời khỏi cô.
"Nếu không cháu có thể đi cùng với mẹ cháu luôn." Nhà bọn họ không đến mức không nuổi một đứa con gái cùng một thằng nhóc bé xíu này.
"Lạc Lạc không thể đi được." Sở Ninh Dực thấy có người định "khoét tường" nhà mình, bỗng cảm thấy nếu mình không lên tiếng thì không xong.
Thủy An Lạc nhìn về phía Sở Ninh Dực. Cô cứ nghĩ anh sẽ không nói gì, vì dù gì chuyện này cũng không liên quan đến anh mà. Nhưng Sở Ninh Dực nói cô không thể đi là ý gì?
"Lạc Lạc, con muốn đi cùng mẹ không?" Long Man Ngân cũng có chút dao động, nguyên nhân bà để Thủy An Lạc lại là vì Thủy mặc Vân. Nhưng bà lại không dám để Thủy Mặc Vân toàn quyền quyết định cuộc đời Thủy An Lạc cho nên mới để Sở Ninh Dực làm người giám hộ cho con bé. Nhưng nếu con gái bà muốn đi cùng thì bà sẽ ích kỷ một lần mà đưa con theo vậy.
Hàng lông mày của Sở Ninh Dực nhíu chặt lại, anh bước tới ôm lấy bả vai Thủy An Lạc, thản nhiên nói: "Bác Thủy vẫn chưa tỉnh lại, cháu nghĩ lúc tỉnh lại người đầu tiên mà bác ấy muốn nhìn thấy có lẽ là Lạc Lạc đấy ạ."
Lời này là nói cho Long Man Ngân nghe nhưng cũng đồng thời nhắc nhở Thủy An Lạc rằng cô còn có một người cha vừa mới mất đi tất cả đang ở đây.
Thế nên lúc Thủy An Lạc nghe thấy chuyện liên quan tới ba mình cũng chần chừ một hồi.
Lạc Vân thâm trầm nhìn Sở Ninh Dực, ông ta cũng chẳng lạ gì con người này, là đàn ông với nhau nên ông lại càng hiểu anh hơn. Nếu như Sở Ninh Dực đã nói như vậy thì có nghĩa là anh sẽ không cho phép Thủy An Lạc rời khỏi đây. Một người đàn ông dùng mọi cách để giữ một người phụ nữ bên cạnh mình thì nói lên điều gì? Ông nghĩ, dù cho ông không nói thì chắc Long Man Ngân cũng có thể hiểu được.
Thủy An Lạc vẫn đang đấu tranh nội tâm, một bên là ba một bên là mẹ, cô nên đi hay nên ở lại đây?
Nhưng tận sâu trong lòng vẫn còn một người mà Thủy An Lạc không bỏ được, đó chính là... Sở Ninh Dực!