Sở Ninh Dực đang xem tài liệu liền cảm nhận được một ánh mắt căm hận của vợ ngốc nhà mình.
Ánh mắt đó, có dùng từ căm hận cũng không quá đáng.
Sở Ninh Dực cúi đầu tự nhìn bản thân, cũng đâu có gì khác thường đâu.
“Làm gì thế?” Sở Ninh Dực cau mày hỏi.
“Thằng bé thiếu đánh như vậy cũng là do anh di truyền cho đấy!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói. Chẳng qua là Bánh Bao Rau còn chưa biết che giấu bản thân cho nên bản chất thiếu đánh lộ ra toàn bộ, còn Sở Ninh Dực thì đã biết giấu mình rồi.
Bánh Bao Rau đang nghiên cứu sạc điện đằng sau băng ghế. Nhóc đang nghiên cứu cục sạc ipad của mình thì nghe thấy mẹ nói vậy, nhóc đứng lên rồi bám vào ghế: “Hả?”
Ý nghĩ hoàn chỉnh tức là: Mẹ vừa mới nói cái gì vậy? Ai thiếu đánh cơ?
Thủy An Lạc mỉm cười nhìn con trai: “Không có gì đâu, con cứ chơi tiếp đi.”
Bánh Bao Rau nghiêng nghiêng đầu. Sau khi chắc chắn là mẹ không nói gì mình, nhóc mới tiếp tục những nghiên cứu của mình.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn bóng lưng nho nhỏ đang ngồi chồm hỗm dưới đất kia. Trước kia anh cảm thấy Tiểu Bảo Bối mới là tinh túy của anh, thế nhưng hiện tại xem ra thì đây mới chính là chân truyền đích thực.
Ngay cả bệnh cũng giống nhau.
Bánh Bao Rau tự chơi một hồi rồi cũng thấy đói. Nhóc nhanh chóng quay về bên cạnh mẹ.
“Ăn cơm.” Bánh Bao Rau kêu lên.
Đại ý là: Mẹ, Bánh Bao Rau đói rồi, muốn ăn cơm.
Sở Ninh Dực bảo tiếp viên hàng không chuẩn bị cơm tối cho bọn họ rồi lại tiếp tục xem tài liệu.
Thi thoảng Bánh Bao Rau cứ liếc mắt nhìn ba một cái, cái miệng nhỏ bĩu ra rồi tiếp tục chạy đi chơi.
“Vẫn đang bận chuyện đảo kim cương à?” Thủy An Lạc cau mày hỏi: “Anh đã tìm ba Lạc nói chuyện chưa?”
“Chuyện đảo kim cương anh chỉ có thể nói với em rằng, đa phần chỉ là cái bẫy thôi.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa quẳng tài liệu trong tay lên bàn: “Nước M vướng phải nguy cơ tài chính, thế nhưng lại đơn độc lấy ra đảo kim cương thuộc sở hữu của công chúa Delia năm xưa ra bán đấu giá.”
“Cái này cũng rất bình thường mà, dù gì cũng là nguy cơ tài chính.”
“Trước đây anh có điều tra qua. Ba mươi năm qua, quyền sở hữu của đảo kim cương cũng không nằm trong tay nước M! Nghe nói vị công chúa Delia kia trước khi chết đã ký một hiệp nghị, nếu ba mươi năm sau không xuất hiện người thừa kế thì quyền sở hữu đảo kim cương mới có thể quay về trong tay chính phủ M.” Sở Ninh Dực đặt văn kiện cầm trong tay đặt lên bàn.
Thủy An Lạc nghe mà chẳng hiểu ra sao: “Em không hiểu, chẳng phải bọn họ phải đấu giá đồ thuộc về bọn họ sao?”
“Hoặc có lẽ bọn họ đang muốn ép người thừa kế kia phải xuất hiện.” Sở Ninh Dực nói rồi lại nhìn Bánh Bao Rau. Bé con đứng đó nhưng cái đầu thì nhìn quanh khắp nơi như thể đang tìm một cái gì đó mà bản thân có thể chơi được.
“Vậy mà anh còn đi, nhỡ đâu người thừa kế xuất hiện thật thì chẳng phải anh đã uổng công một chuyến sao?” Thủy An Lạc tò mò hỏi tiếp.
“Ba mươi năm qua không xuất hiện, chuyện một khắc cuối cùng có xuất hiện hay không phải là một biến số quá lớn.” Sở Ninh Dực chậm rãi nói, đúng lúc Bánh Bao Rau quay đầu lại đối diện với ánh mắt của anh.
Bánh Bao Rau sửng sốt một chút, dường như nhóc ta không ngờ rằng mình sẽ đối diện với ánh mắt của ba. Thế nhưng nhóc cũng chỉ có sửng sốt một cái rồi lại quay đầu đi.
Cái thằng nhóc trứng thối này.
Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ rồi đưa tay nhấc bổng con trai lên, rồi đặt lên cổ mình.
“Mẹ! Mẹ ơi...” Bánh Bao Rau lớn tiếng kêu lên, bàn tay nhỏ bé túm chặt cánh tay của ba, ngàn vạn lần đừng có ném nhóc xuống nhé.
“Mẹ ơi cứu con!” Bánh Bao Rau muốn khóc, khuôn mặt nhỏ cũng đã biến sắc.
“Ba con đang chơi với con mà, chẳng phải con thích lái máy bay đó sao? Ba con đưa con đi lái máy bay không được à?” Thủy An Lạc sợ con trai bị dọa sợ cho nên vội vã đứng dậy đến bên cạnh nhóc, thế nhưng không bế nhóc về.