“Không, con không muốn!!!” Bánh Bao Rau vẫn giãy giụa, cái tay nhỏ quơ loạn xạ muốn mẹ bế.
Thủy An Lạc khẽ cau mày, thế nhưng khi nhìn thấy bộ dạng sắp khóc òa lên của Bánh Bao Rau thì cô vẫn phải đón nhóc về. Bánh Bao Rau giống như con thỏ bị dọa sợ lập tức chui tọt vào lòng mẹ.
Sở Ninh Dực nhìn hai tay chống không, trong lòng cũng cảm thấy trống rỗng.
Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Rau rồi ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực. Cô thương con trai nhưng đồng thời cũng thấy thương cả anh.
“Cứ từ từ, em cũng phải mất đến hai năm mới có thể khiến thằng bé chấp nhận em mà.”
Sở Ninh Dực thu tay lại rồi vỗ một cái lên lưng của Bánh Bao Rau. Nhóc ta thấy vậy lại càng chui sâu vào lòng Thủy An Lạc.
“Ngã mất...” Bánh Bao Rau vừa khóc vừa kêu.
“Sao ba có thể làm con ngã được?” Thủy An Lạc thấp giọng an ủi.
“Có, có...” Bánh Bao Rau cuống cuồng nói, còn lâu nhóc mới tin ba sẽ bế nhóc mãi như thế.
“Đáng ra con phải nói sớm với ba chứ.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, nếu không anh cũng sẽ không xem nhẹ con trai mình lâu như vậy.
Thủy An Lạc cúi đầu im lặng. Cô không có cách nào để nói với Sở Ninh Dực rằng: Này, con trai anh bị bệnh tâm thần đó.
Sao cô có thể thốt ra câu này được cơ chứ.
Bánh Bao Rau được Thủy An Lạc ôm dỗ dành một hồi mới nín khóc. Lúc này tiếp viên hàng không cũng đã mang cơm tới.
“Chúng ta ăn cơm trước có được không?” Thủy An Lạc ôm con trai ngồi xuống, sau đó hỏi.
“Vâng.” Bánh Bao Rau hít hít cái mũi của mình, giọng nói của nhóc còn có chút run rẩy.
Sở Ninh Dực ngối đối diện hai mẹ con. Bánh Bao Rau nhìn anh một cách đề phòng, sau khi thấy không có gì nguy hiểm thì mới không quan tâm nữa.
Tiểu Bảo Bối thích ăn trứng gà nhất, nhưng Bánh Bao Rau thì không, có vẻ như nhóc không đặc biệt thích cái gì cả, hoặc có lẽ chứng kén ăn của nhóc không thể hiện quá rõ ràng.
“Con nhìn thử xem, Bánh Bao Rau nhà chúng ta thích ăn bánh bao kim sa, còn có cái gì nhỉ, ăn cháo có đúng không?” Thủy An Lạc vừa nói vừa cầm thìa đút cho con trai ăn: “Con nhìn những món mà ba con chuẩn bị cho con này, đều là những món mà Bánh Bao Rau thích ăn hết đấy.”
Bánh Bao Rau hầm hừ, nhóc đâu có thích mấy thứ này đâu, chẳng qua là nếu so với cơm thì nhóc thích bánh bao kim sa hơn thôi.
Sở Ninh Dực cầm đũa ăn cơm, việc tại sao Bánh Bao Rau không kén ăn thì nguyên nhân rất đơn giản, thím Vu không bao giờ làm món mà Sở Ninh Dực không thích, cho nên trước mắt Bánh Bao Rau vẫn còn chưa được ăn mấy món mà ba nhóc không thích.
Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ một hồi, rồi anh muốn kiểm tra cái gì đó nên lại tiếp viên hàng không đi chuẩn bị mấy món ăn khác.
Thủy An Lạc ngẩng đầu, mấy món này đều là những món Sở Ninh Dực không thích.
Cái tật kén ăn của tên Sở Ninh Dực này cũng khiến người ta tức lộn ruột. Anh không ăn khoai tây là bởi vì trông khoai tây xấu xí, không ăn hành vì màu sắc của nó quá xấu, không ăn tỏi vì mùi khó ngửi, không ăn súp lơ là vì nó có màu xanh, không ăn thịt gà, vịt bởi vì anh không thích gà vịt...
Vân vân và mây mây, mấy cái lý do này thật sự kỳ quặc đến mức khiến Thủy An Lạc muốn chửi anh.
Thủy An Lạc nhớ mình từng nói với anh rằng: Sao anh không chê con heo trông xấu xí luôn đi?
Lúc ấy Sở tổng trả lời như thế này: Heo còn dễ nhìn hơn em đấy, ngay cả em anh còn ăn được nữa là thịt heo. Lại nói, em là gà à? Hay vịt hả?
Sau chuyện đó, Thủy An Lạc tuyệt giao với Sở Ninh Dực suốt một tuần.
Rất nhanh, nhưng món Sở Ninh Dực cực kỳ ghét được đặt lên bàn. Bánh Bao Rau chớp chớp mắt nhìn một cái rồi lập tức tỏ vẻ chán ghét. Thủy An Lạc vừa động đũa một cái, Bánh Bao Rau đã vội vàng cản tay mẹ lại: “Không ăn, không ăn!!!”
“Tại sao thế?” Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật.