Người đầu tiên phản đối chuyện Sở Ninh Dực muốn đưa Bánh Bao Rau sang Mỹ chính là Hà Tiêu Nhiên. Dẫu sao bà vẫn chưa biết chuyện cháu trai mình bị bệnh.
“Thằng bé bị viêm dạ dày còn chưa khỏi, giờ các con lại đưa nó ra nước ngoài, lỡ bệnh nặng hơn thì sao hả?” Hà Tiêu Nhiên phản đối.
Thủy An Lạc thu dọn đồ đạc của Bánh Bao Rau. Chuyện thuyết phục Hà Tiêu Nhiên là vấn đề của Sở Ninh Dực, cô chỉ cần chờ kết quả là được.
“Cứ coi như là đưa thằng bé đi giải sầu một chút, có gì không tốt đâu ạ.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói rồi cúi đầu nhìn đồng hồ: “Mẹ, mẹ đi đón Tiểu Bảo Bối đi, mẹ cũng nói với Bánh Bao Đậu một tiếng giúp con.”
“Nhưng mà thằng bé còn nhỏ như vậy làm sao chịu nổi việc đi đi lại lại như thế chứ.” Hà Tiêu Nhiên vẫn không thấy yên tâm.
“Làm gì mà không chịu nổi, cũng đâu phải nhỏ đến mức còn quấn tã đâu. Lúc Tiểu Bảo Bối còn nhỏ như nó cũng theo bọn con ra nước ngoài đấy thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi tiếp tục cúi đầu xem giờ: “Mẹ, Tiểu Bảo Bối tan học rồi, bọn con phải ra sân bay đây, thật sự không sao đâu.”
Hà Tiêu Nhiên nhìn con trai rồi lại nhìn con dâu.
Thủy An Lạc cũng muốn đưa Bánh Bao Rau đi, cho nên cô chột dạ không dám nhìn Hà Tiêu Nhiên.
“Mẹ không quản được hai đứa, tự hai đứa đi mà làm.” Hà Tiêu Nhiên vừa nói vừa bực tức bỏ đi.
Thủy An Lạc hơi thở hắt ra. Sở Ninh Dực thấy vợ ngốc đã thu dọn đồ xong xuôi liền xoay người ôm lấy Bánh Bao Rau, nhóc ta giãy một cái muốn mẹ bế.
Lần này Thủy An Lạc không đón lấy con trai mà xách đồ trong tay: “Bánh Bao Rau đã lớn rồi nên mẹ không bế nổi, con để ba con bế được không, nếu không thì tay mẹ sẽ đau lắm.”
Cặp chân mày nhỏ của Bánh Bao Rau nhíu lại. Nhóc vẫn muốn mẹ bế nhưng cuối cùng vẫn tủi thân mà đồng ý, nhưng vẫn nhất định phải nắm tay mẹ mới được.
Sở Ninh Dực thật sự rất muốn đánh cho con trai mình một trận, nhưng mà anh lại không nỡ.
Lần thứ hai Thủy An Lạc ngồi khoang hạng nhất được bao trọn toàn bộ, lần đầu tiên là nhờ con trai lớn, lần thứ hai thì nhờ con trai nhỏ.
Bánh Bao Rau lần đầu tiên được ngồi máy bay nên có chút hưng phấn. Chỉ có điều nhóc ta còn chưa hiểu rằng ông ba của nhóc vì nhóc mà bao trọn toàn bộ khoang hạng nhất. Cho nên nhiều năm sau có một tổng tài cực kỳ cao ngạo bị ba nuông chiều từ bé, mặc kệ là đi đâu nếu không phải khoang hạng nhất, không ngồi, nếu có nhiều người, cũng không ngồi.
Sau khi máy bay cất cánh, Thủy An Lạc liền đặt Bánh Bao Rau xuống sàn để nhóc tự chơi, Bánh Bao Rau nhìn qua nhìn lại, nói: “Em gái, anh hai.”
Ý của nhóc là: Em gái đâu rồi? Anh hai đâu? Tại sao không có ở đây?
“Anh trai với em gái con ở nhà rồi, Bánh Bao Rau đi cùng ba mẹ tới một chỗ khác, mấy ngày nữa chúng ta lại về nhà nhé.” Thủy An Lạc đi theo bên cạnh con trai, cô sợ nhóc ngã xuống.
Thật ra Bánh Bao Rau được hai tuổi đã đi vững từ lâu rồi, dù có chạy chậm cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Bánh Bao Rau nghe thấy việc mình phải ra ngoài thì có chút xoắn xuýt, cái tay nhỏ bé của nhóc nắm chặt lấy quần áo của mẹ: “Mẹ...”
“Mẹ và ba con vẫn luôn ở cạnh con mà.” Thủy An Lạc ngồi xổm xuống rồi xoa mặt của Bánh Bao Rau.
Bánh Bao Rau hơi nghẹo đầu của mình nhìn sang người đàn ông đang xem tài liệu ở bên cạnh. Được rồi, có mẹ là được rồi, nhóc cũng không quan tâm cái người đàn ông lạnh lùng kia đâu.
Bánh Bao Rau tiếp tục hành trình thám hiểm máy bay của mình. Thủy An Lạc phát hiện ra, rất nhiều tính ngứa đòn của Bánh Bao Rau đều có ở Sở Ninh Dực cả.
Ví dụ như cái tính kiêu căng này.