[Quên nói cho cô hay một việc, ba năm nay những ngày lễ tết hằng năm Phong Phong dù đang làm việc cũng sẽ bỏ lại quay về thăm ba mẹ cô. Tuy rằng lần nào cũng bị đuổi ra ngoài mất mặt vô cùng.]
[Lần mà tôi ấn tượng sâu nhất là lần cậu ta đang quay quảng cáo ở Nam Cực. Hôm sau là Trung Thu, cậu ta chạy về tặng quà cho ba mẹ cô, sau đó lại tức tốc đi. Toàn bộ quá trình chỉ ở lại thành phố A đúng một tiếng đồng hồ, xuống khỏi xe hai mươi phút, nói một câu Trung Thu vui vẻ, sau đó bị đuổi ra ngoài.]
[Kể cô nghe chuyện này, kỳ thực tôi chỉ mong cô hãy đối xử tốt với cậu ấy hơn một chút thôi cũng được. Mmột người đàn ông như vậy, tôi nghĩ mà thấy thương.]
[Kiều Nhã Nguyễn, những gì cậu ta có thể trao cho cô, cậu ta đều trao rồi. Thậm chí ngay cả tự tôn của mình, cậu ta cũng trao cô luôn rồi.]
Tin nhắn của George liên tục gửi đến, có thể thấy anh ta thật sự rất quan tâm đến Phong Phong.
Người đàn ông nhìn có vẻ mạnh mẽ, thực chất lại chỉ là một con thú non kiêu ngạo này thật dễ khiến người ta đau lòng.
“Thay quần áo thôi sao lâu thế? Không được thì để anh vào giúp cho nhé.” Phong Phong ở bên ngoài không nhịn được nói.
“Vội cái gì, bú sữa mẹ cũng phải cởi áo chứ?” Kiều Nhã Nguyễn ghét bỏ nói, sau đó xóa tin nhắn đi, đề phòng tên này lại nhìn lén.
Phong Phong trong nháy mắt tỉnh táo tinh thần, đẩy cửa ra, mắt lóe ánh xanh nhìn cô.
Kiều Nhã Nguyễn loạt xoạt lấy quần áo mặc vào, nhìn người đàn ông ánh mắt bất thường kia một cái, bước tới nhéo lỗ tai anh, “Có đi không hả?”
“Hề hề, bà xã à, em dịu dàng một chút được không? Một Ảnh đế vĩ đại như anh mà sao em không biết kính trọng gì cả thế?” Phong Phong chúi đầu theo lực véo của cô, lại không hề ngăn cản cô ngược đãi mình.
Kiều Nhã Nguyễn hừ một tiếng, sau đó thả anh ra, không thể phủ nhận.
Tin nhắn cuối cùng của George đã đánh vào lòng cô, tất cả những thứ người đàn ông này có thể trao, đều đã trao cho cô, bao gồm cả tự tôn của anh.
Hai người xuống lầu, Phong Phong ho nhẹ một tiếng, một tay ôm lấy bả vai Kiều Nhã Nguyễn, “Thím Vu, bọn cháu đi ra ngoài trước, buổi tối không cần chờ bọn cháu đâu.”
“Được rồi.” Thím Vu nói, dọn dẹp xong đồ đạc trong phòng bếp rồi nhìn bọn họ đi ra ngoài.
Phong Phong sao có thể cưới công chúa được?
Trên gương mặt thím Vu thoáng hiện vẻ đau xót, nhưng bà lại không thể ngăn cản anh.
“Mong rằng Phong thiếu có thể giữ vững lập trường của mình, đừng cưới công chúa.” Thím Vu nói, lắc đầu quay về gian phòng của mình. Không phải vạn bất đắc dĩ, bà ấy tuyệt đối sẽ không nói ra bí mật kia.
Phong Phong dẫn Kiều Nhã Nguyễn đến một tòa biệt thự, biệt thự này xem ra đã rất cổ xưa, nhưng vẫn có người quét tước, cũng coi như là sạch sẽ.
Phong Phong đẩy cửa đi vào, với tay mở đèn. Thứ Kiều Nhã Nguyễn nhìn thấy đầu tiên là một bức tranh, một người phụ nữ đứng bên cạnh một đứa bé trai. Đứa bé kia chính là Phong Phong. Nhưng Kiều Nhã Nguyễn nhìn đứa bé trong bức ảnh lại thoáng nhớ đến người nào đó mà cô chưa nghĩ ra.
“Đây là đâu?” Kiều Nhã Nguyễn hiếu kỳ nói.
“Trước khi anh lên mười vẫn sống ở đây. Đây là nhà của cô anh. Sau khi cô mất anh mới quay về Phong gia.” Phong Phong nói rồi dẫn Kiều Nhã Nguyễn tiến vào, “Anh về đó năm năm, đến sinh nhật năm anh mười lăm tuổi thì lại trở về nơi này, chỗ đó không phải nơi anh nên ở.”
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trong bức họa. Bà ấy rất đẹp, hơn nữa vừa nhìn đã thấy rất dịu dàng, không có chút bóng dáng nào của người nhà họ Phong cả.
“Sao cô anh lại muốn đưa anh rời khỏi Phong gia tới nơi này ở thế?” Kiều Nhã Nguyễn hiếu kỳ mở miệng hỏi. Dù sao, anh cũng là con trai duy nhất của Phong gia, còn là cháu ngoại của Bá tước, có thể gọi là sinh ra đã ngậm thìa vàng.