Phong Phong mở hết đèn trong nhà lên rồi mới quay trở lại bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn, ngẩng đầu nhìn ảnh chụp treo trên mặt tường.
“Đó là một câu hỏi hay, anh cũng không biết nữa.” Phong Phong ôm Kiều Nhã Nguyễn nói, “Anh đã từng hỏi cô. Cô chỉ nói cuộc sống ở đây giống cuộc sống của một con người hơn là ở nơi đó.”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Cô thật là văn vẻ.
Kiều Nhã Nguyễn quan sát xung quanh, đèn đuốc sáng trưng, khác hẳn với biệt thự anh đang ở. Ở biệt thự, anh chỉ mở duy nhất ngọn đèn ở phòng khách mà không phải toàn bộ.
“Cô thích sáng sủa.” Phong Phong buông Kiều Nhã Nguyễn ra, sau đó bước vào phòng bếp, mở tủ lạnh nhìn nguyên liệu nấu ăn lấp đầy bên trong, biết ngay là người giúp việc không hề lười biếng.
Khi Kiều Nhã Nguyễn nhìn thấy, khóe miệng hơi giật giật, tên này đúng là đồ phá của.
“Người dân châu Phi sẽ hận chết anh.” Kiều Nhã Nguyễn nói, tiếp tục quan sát ngôi nhà này.
“Cô thích trong tủ lạnh có nhiều đồ tươi, cô thích nấu cơm lắm.” Phong Phong nói, quay đầu lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang dáo dác nhìn chung quanh, sau đó kéo cô lên lầu.
“Làm gì thế?” Kiều Nhã Nguyễn hơi dừng lại một chút, người đã bị anh kéo lên trên.
“Xem đồ hồi còn nhỏ của anh không, anh vẫn để hết ở trong chưa đưa đi, muốn cho chúng ở lại với cô.” Phong Phong nói, kéo Kiều Nhã Nguyễn đến một gian phòng.
Phong Phong vươn tay mở đèn, gian phòng rất dễ thương, không hề giống phòng của một đứa bé trai chút nào.
Phong Phong nhún vai: “Bó tay thôi, cô anh rất thích mấy thứ này.”
Kiều Nhã Nguyễn cố gắng nhịn cười, nhìn bên này, lại nhìn bên kia một chút, ngay cả ga trải giường cũng là hình cậu bé Bọt Biển, thực sự rất đáng yêu.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống bên giường, Phong Phong ngồi xổm xuống lôi một cái rương từ đáy giường ra, “Đây là hòm kho báu của anh.”
Kiều Nhã Nguyễn hiếu kỳ cúi đầu nhìn, “Em còn tưởng anh không có cơ. Hồi nhỏ em cũng có hòm kho báu đấy.” Kiều Nhã Nguyễn nói, ngồi xuống trên mặt đất, nhìn anh mở chiếc rương ra.
“Những thứ này đều do cô sưu tầm giúp anh, có điều từ sau năm anh mười tuổi liền không có nữa. Anh trở lại Phong gia. Tuy bà ta đối xử với anh rất tốt, nhưng anh biết, bà ta làm vậy chỉ bởi vì sự tồn tại của anh có thể mang lại địa vị rất cao cho bà ta ở Phong gia mà thôi.” Bà ta mà Phong Phong nhắc đến, chính là Phong phu nhân.
Kiều Nhã Nguyễn hơi ngẩn ra, sau đó vươn tay vỗ vỗ vai anh, đứa bé đáng thương.
Có lẽ trừ người cô này ra, không có ai thực lòng yêu thương anh ấy nữa. Ba anh ấy, thậm chí còn không để tâm đến tính mạng của anh ấy, không phải vậy sao?
Bên trong có rất nhiều những món đồ chơi mà các bé trai thường chơi, còn có một cuốn album ảnh.
“Đây là anh hồi bé hả?” Kiều Nhã Nguyễn tò mò cầm lên.
“Ừ, toàn là cô chụp cho anh đấy, sau đó lại làm thành album.” Mỗi khi Phong Phong nhắc tới cô mình, ánh mắt cũng sáng lên.
Cuốn album này là một cuốn album handmade, có thể thấy là cô anh ấy tự tay làm.
Hẳn là cô ấy đã yêu thương đứa cháu này bằng cả trái tim mình.
Kiều Nhã Nguyễn nghĩ vậy, mở cuốn album ra.
Cuốn album có màu nâu trầm giả gỗ, khiến người ta có cảm giác xưa cũ, trang trên cùng có hai tấm ảnh, bên trên còn có chữ viết miêu tả lại bức ảnh, có thể nhận ra là đặt vào đó rất nhiều tình cảm.
Tấm đầu tiên hẳn là khi Phong Phong vừa mới được sinh ra, vẫn còn là một đứa trẻ đầy nếp nhăn, bên trên có đề ngày, còn có một bàn tay trắng nõn của phụ nữ, hẳn là mẹ của Phong Phong.
Bàn tay kia, thon mảnh, trắng nõn, tựa như một bó hành hoa.
Quả nhiên, năm tháng là con dao giết heo, Phong phu nhân hiện giờ tuy rằng được chăm chút đầy đủ, thế nhưng đôi tay kia chung quy vẫn không mịn màng được như hồi đó nữa.
Phía sau là ảnh chụp khi anh đầy tháng. Một đứa bé trắng bóc kháu khỉnh khiến người ta mới nhìn đã thấy yêu khủng khiếp, “Thì ra lúc nhỏ anh đáng yêu thế này cơ à.” Cô nói, vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn kia.