Kiều Nhã Nguyễn thả anh ra, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
“Không ngờ anh còn hít phải khí độc nữa, em thực sự đã đánh giá anh quá cao rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nói, cầm một miếng dưa vàng đưa cho anh.
Phong Phong ngồi thẳng dậy, lườm cô một cái, sau đó mới nói: “Anh nói thật đấy.”
“Trúng gió thật à? Tuy rằng mẹ anh đối xử với anh không ra gì nhưng anh cũng không thể như thế được chứ?” Kiều Nhã Nguyễn nói, thấy anh không ăn liền nhét vào miệng mình.
Phong Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, sau đó ấn cô dưới thân, đoạt lấy miếng dưa vàng trong miệng cô, “Cho anh.”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Tên này đang vênh váo gì thế?
Phong Phong nuốt miếng dưa vàng, lại hôn lên môi Kiều Nhã Nguyễn hai cái, “Lạ lắm, anh cứ nghĩ đến cô bé kia mãi, không sao dứt được.”
“Sao hả, rung động với một đứa bé con?” Tuy rằng, thỉnh thoảng cô cũng nhớ tới, nhưng đứa bé kia không phải con của cô, không phải là Tiểu Bất Điểm của cô.
Phong Phong tét một cái lên bờ mông nhỏ của cô, trầm giọng nói: “Ngứa đòn hả? Mau kết hôn đi, em cũng đâu còn trẻ nữa, mau sinh cho anh một đứa con gái, anh sẽ không phải nghĩ đến người khác nữa.”
Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy anh nói vậy liền đẩy anh ra, “Anh cứ quay về nước M cưới công chúa của anh rồi sinh con gái đi.”
Phong Phong một tay kéo cô lại, vội dỗ: “Công chúa của ai hả, anh chỉ có một công chúa thôi, không phải là em à?”
“A...”
Kiều Nhã Nguyễn mới kêu một tiếng, Phong Phong đã cảm thấy ngứa ngáy.
“Bây giờ anh quay về nước M chẳng khác nào chờ bị tóm, sau đó bị ném lên giường của công chúa, tự anh quyết định đi.” Kiều Nhã Nguyễn cười nhạt nói.
“Công chúa gì?” Thím Vu đi ra, vừa hay nghe được câu này.
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại, đẩy ra Phong Phong đứng dậy đi ăn cơm, “Thím Vu, không nhìn ra đúng không, chúng ta có một vị phò mã ở đây đấy.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong quay đầu lại liếc mắt nhìn Phong Phong.
Tay thím Vu hơi run lên, đặt trên mặt bàn, sau một lát mới nói: “Phò mã?”
“Đúng vậy, thím Vu không biết đấy thôi, Phong Phong sắp cưới công chúa Lisa rồi.” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa ngồi xuống bắt đầu ăn.
“Này, Răng Mềm, có ăn dấm ăn một chút thôi là được rồi, cứ nói mãi chẳng có gì thú vị đâu.” Phong Phong ngồi xuống bên cạnh cô, nhíu mày nói, “Anh nói sẽ kết hôn với công chúa kia lúc nào hả.”
Thím Vu xoay người, bước chân có chút lảo đảo.
Tiếc là hai người còn đang mải đấu võ mồm nên không hề phát hiện ra.
“Ăn cơm xong đi với anh đến chỗ này.” Phong Phong đột nhiên nói.
“Chỗ nào?” Kiều Nhã Nguyễn vừa ăn cơm vừa nhìn anh ta, “Em nghĩ anh nên đi cùng em về nhà gặp ba mẹ em trước đã chứ. Em không muốn yêu đương lén lút với anh mãi đâu.”
“Ai yêu đương lén lút với em? Anh yêu quang minh chính đại.” Phong Phong cả tiếng nói, “Nhưng mà đến chỗ ba mẹ em ấy hả?”
Kiều Nhã Nguyễn nhìn anh, hừ một tiếng.
“Anh nói thật, em không biết đâu, mấy năm nay ngày lễ ngày tết, anh cũng thường mua quà đến thăm hai người, nhưng mà lần nào cũng bị đuổi ra ngoài cả.” Phong Phong nói, còn thấy ấm ức, một Ảnh đế như anh, dễ dàng lắm sao?
“Vậy anh trách ai?” Kiều Nhã Nguyễn cười nhạt.
Phong Phong đuối lý, không cãi lại.
Sau bữa cơm tối, Kiều Nhã Nguyễn lên lầu thay quần áo, không thể thực sự để anh đi một mình được, không phải sao?
Có điều trong lúc cô thay quần áo lại nhận được vài tin nhắn của George.
Nhưng những tin nhắn này, lại khiến vành mắt Kiều Nhã Nguyễn đỏ lên.