Thím Vu nắm chặt hai tay của mình, sau đó nói: “Tôi đi chuẩn bị cơm tối.”
Phong Phong gật đầu, nhìn thím Vu đi vào, nhưng trong lòng cũng không khỏi có chút tò mò. Thím Vu như vậy quả thật có chút kỳ quái, cho dù Thủy An Lạc chưa từng xem bà ấy là người hầu, cũng không đến mức như thế.
Kỳ lạ, quả nhiên ai ở cùng với Thủy An Lạc cũng đều trở nên kỳ lạ cả.
Thím Vu vào bếp, quay đầu lại nhìn hai chú cháu đang nô đùa với nhau trong phòng khách, đôi mắt dâng lên sự đau buồn.
“Ba Đẹp Trai, ngày mai khi chúng ta đến đoàn làm phim có thể mua chút đồ ăn ngon cho cô đó không? Cô cứu Niệm Niệm ngày hôm đó ấy.” Tiểu Sư Niệm nghiêm túc nói.
Phong Phong tựa trên ghế, nhướng mày nhìn Tiểu Sư Niệm, “Đúng là phải cảm ơn người ta.”
Chính ra cái cô gái tên Uyển Uyển kia cũng không đến nỗi tệ. Có lẽ bởi vì vẫn là người mới cho nên còn chưa dính dấp mấy thứ bẩn thỉu của cái làng giải trí này. Nhưng ai mà biết được sự ngô nghê của cô ta có thể giữ được bao lâu?
Phong Phong nhìn Tiểu Sư Niệm vui vẻ, ngẩng đầu nhìn ráng chiều lúc hoàng hôn. Cô ấy hiện giờ hẳn là đã đến nơi làm nhiệm vụ rồi đúng không?
Nếu bảo không lo lắng, tuyệt đối không thể.
***
Tại An gia, sau bữa cơm tối, giọng nói non nớt của cô bé con liên tục vang lên, ông bố ai oán cứ nhìn mãi. Mân Hinh ôm máy vi tính liếc nhìn chồng mình.
An Phong Dương thu lại tầm mắt của mình, “Thất sách quá, chỉ có hai căn nhà đã bán con gái anh đi rồi.”
Ngón tay của Mân Hinh tiếp tục gõ trên bàn phím, “Anh nên thấy hài lòng đi, Miên Miên lớn bằng chừng này, gần như toàn do Tiểu Bảo Bối chăm giúp chúng ta đấy.”
An Phong Dương khẽ hừ một tiếng, nhìn một loạt số liệu xuất hiện trên máy vi tính.
“Sở Đại lại bảo em làm gì thế?” An Phong Dương nghĩ, con gái không phải của mình, hiện giờ ngay cả vợ anh cũng bắt đầu thành hacker riêng cho Sở Ninh Dực rồi.
“Điều tra một vài chuyện về Phong gia, sau này lúc Phong Phong cần dùng đến, lo trước hậu hoạ.” Mân Hinh nói xong, nghe thấy con gái nói tạm biệt liền ra hiệu cho An Phong Dương ôm con bé đi tắm, đến giờ đi ngủ rồi.
An Phong Dương đứng dậy bế con gái đang ngồi trên thảm lên: “Nói chuyện với cậu trúc mã hết cả ngày rồi, bây giờ mới nhớ đến ba đúng không?”
Tiểu Miên Miên cười khanh khách ôm lấy cổ của An Phong Dương, ngọt ngào gọi ba.
An Phong Dương ôm con gái lên lầu, nhưng vừa đi mấy bước đã bị Mân Hinh gọi giật lại.
“Phong Dương, anh lại đây xem này.” Mân Hinh đột nhiên nói, giọng nói vô cùng căng thẳng.
An Phong Dương sửng sốt, ôm con gái quay trở lại bên cạnh sofa, “Làm sao thế?”
“Thư ký của lão Bá tước chiều hôm qua đã đến ngân hàng Thụy Sĩ Vũ Trụ chuyển năm nghìn vạn, tài khoản này trước đây em đã từng thấy, nó thuộc về một tổ chức lính đánh thuê...” Mân Hinh nói, ngón tay nhanh chóng gõ trên bàn phím, bên trên thoáng chốc đã hiện ra mấy trang web, “Đây là ghi chép về việc xuất nhập cảnh của mấy tên lính đánh thuê đó, chiều hôm qua, ngay khi tiền được chuyển tới, bọn chúng đã khởi hành bay đến... núi Châu.”
Mân Hinh nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía An Phong Dương, “Lão Bá tước muốn gì mà phải tốn năm nghìn vạn mời lính đánh thuê đến đây chứ?”
Tầm mắt An Phong Dương đảo qua máy vi tính, từ từ ngồi thẳng người dậy, hệ thống toàn cầu mà Mân Hinh đang dùng hiện tại là do Sở Ninh Dực tự mình giao cho cô ấy, ngay cả An Phong Dương cũng không có tin tức đầy đủ bằng cô, cho nên những số liệu này đều là thật.
Lão Bá tước thuê lính đánh thuê đến núi Châu?
Để làm gì?
Mân Hinh cũng tò mò, thật sự là không nghĩ ra nổi.
“Vào hệ thống của Sư Hạ Dương xem gần đây anh ta có nhiệm vụ gì.” An Phong Dương trầm giọng nói, tay kia đã cầm lấy điện thoại của mình lên.
Mân Hinh gật đầu, tốc độ tăng nhanh vài phần, bởi vì cảm giác này, khiến cô thấy bất an.