Kiều Nhã Nguyễn bỗng lắc mạnh đầu, không để cho mình suy nghĩ thêm nữa.
“Sao thế?” Sư Hạ Dương bước tới đằng sau cô, tựa lên thành cabin nhìn vẻ đau đớn trên gương mặt cô.
“Không có gì, tôi có vài hồi ức không tốt đẹp cho lắm ở ngọn núi này.” Kiều Nhã Nguyễn nói, vươn tay lấy đèn laser ra, đặt trong tay ngắm nghía.
Sư Hạ Dương cúi đầu, ánh mắt rơi vào chiếc đèn laser trong tay cô.
“Anh ta đưa cho cô à?” Sư Hạ Dương đột nhiên mở miệng hỏi, chỉ vào thứ trong tay cô.
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn, sau đó lắc lắc chiếc đèn laser, “Bảo mệnh.”
“Cả thế giới này chỉ có bốn cái, không ai có thể làm ra cái thứ năm, Sở Ninh Dực tự mình thiết kế, đến bây giờ không ai có thể có được số liệu chính xác của nó.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.
Cả thế giới chỉ có bốn cái thì cô biết, còn Sở Ninh Dực tự mình thiết kế, số liệu thì là cái gì?
“Trong vòng một mét có thể giết địch, trên một mét có thể phát tín hiệu, phạm vi lên đến một nửa ngọn núi kia, số liệu của những chức năng này, chỉ cần lệch một ly cũng không đạt được hiệu quả đó. Có người nói số liệu năm đó đều bị Sở Ninh Dực tiêu hủy hết rồi, hơn nữa nhà khoa học làm ra thứ này cũng đã phát điên.” Sư Hạ Dương nói, “Không ngờ Phong Phong lại trao nó cho cô.”
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu xuống nhìn, thì ra vật này biến thái như vậy, nhưng mà ngẫm lại một kẻ biến thái như Sở Ninh Dực, đồ của anh ta có biến thái ngược lại cũng là bình thường.
“Anh ấy nói không dùng tới.” Kiều Nhã Nguyễn nói, cất vật nọ đi.
Sư Hạ Dương không cần giải thích nhiều về mối quan hệ giữa hai người bọn họ, tiếp tục nhìn ra bên ngoài, “Tôi vẫn muốn biết, một năm đặc huấn kia, cô đã trải qua chuyện gì?”
Thân thể Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục căng thẳng hơn mấy phần, sau một lát mới có thể thả lỏng, ngẩng đầu nhìn bên ngoài, “Một kiếp nạn thấu tim, giúp tôi học được một bài học, trên thế giới này, không có gì là tôi không thể chịu đựng được”
Không còn Tiểu Bất Điểm nữa, trên đời này còn chuyện gì có thể khiến cô sợ hãi nữa?
Sư Hạ Dương nhìn khóe mắt hơi đỏ lên của Kiều Nhã Nguyễn, còn định nói gì đó, cuối cùng lại lựa chọn im lặng.
Kiều Nhã Nguyễn cũng tựa ở trên vách trực thăng, đôi mắt dõi về phía xa nhưng không hề có chút tiêu cự nào.
“Trong khi làm nhiệm vụ không được phép phân tâm, cô hiểu không?” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, “Tôi hiểu, trước khi xuống máy bay tôi sẽ điều chỉnh lại tâm trạng của mình.”
Sư Hạ Dương vỗ nhẹ lên vai cô, sau đó xoay người bước đi.
Mặt trời chiều ngả về Tây, biệt thự của Phong Phong dưới ánh nắng chiều càng lộ rõ vẻ cao quý, trong phòng thỉnh thoảng vọng ra tiếng cười của trẻ con.
Phong Phong đang ngồi trên thảm diễn tập với Tiểu Sư Niệm, tuy rằng mấy ngày này anh không phải đến đoàn làm phim, nhưng anh muốn cho Tiểu Sư Niệm bỗng nhiên nổi tiếng.
“Phong thiếu, Tiểu Niệm Niệm, ăn chút trái cây đi.” Thím Vu nói, bưng đĩa trái cây đặt ở trước mặt hai người.
Tiểu Sư Niệm vươn tay cầm lấy cây tăm tre, sau đó cắm một miếng táo, uyển chuyển bước vài bước nhỏ, hai bàn tay bé xíu chắp lại, cười híp mắt nói: “Mời phụ vương dùng.”
Phong Phong nhướng mày, vươn tay kéo Tiểu Sư Niệm ôm vào lòng, cắn một miếng táo trong tay cô bé, “Mùi vị không tệ, Niệm Nhi của bản vương đút cho quả nhiên rất ngon.”
Thím Vu lo lắng nhìn tay của Phong Phong, nhịn không được kêu lên một tiếng: “Phong thiếu, chú ý tay của cậu.”
Tiểu Sư Niệm ngã vào lòng Phong Phong, cười khanh khách nói, “Bà Vu bà giống hệt như Mẹ Xinh Đẹp, lần trước con bị thương, làm cái gì, Mẹ Xinh Đẹp cũng lo lắng như vậy.”
Tiểu Sư Niệm lảnh lót nói, Phong Phong liền ngẩng đầu nhìn về phía thím Vu.
Không hiểu tại sao Thím Vu lại có chút căng thẳng, ngay cả hai bàn tay cũng xoắn lại với nhau.