Mân Hinh xâm nhập vào hệ thống của Sư Hạ Dương. An Phong Dương gọi điện thoại cho Sở Ninh Dực, nhưng anh lại tắt máy. An Phong Dương nghĩ một lúc rồi lại gọi cho Phong Phong.
“Tra được rồi, 0137, nhiệm vụ Săn Sói, ở núi Châu.” Mân Hinh nói, quay đầu lại nhìn An Phong Dương.
Cuộc điện thoại của An Phong Dương còn chưa có người bắt máy, nhưng trong lòng anh đã hiểu rõ.
Mục tiêu của lão Bá tước là Kiều Nhã Nguyễn.
An Phong Dương một tay cầm điện thoại di động, một tay ôm Tiểu Miên Miên đang tò mònhìn ba, “Liên hệ với bác Thủy đi, nội bộ của bọn họ nhất định có vấn đề.”
Nếu không lão Bá tước đã không thể nào biết được chuyện Kiều Nhã Nguyễn đến núi Châu.
Mân Hinh gật đầu, vươn tay cầm lấy điện thoại của mình. An Phong Dương cũng đã gọi được điện thoại cho Phong Phong.
“An Tam?” Phong Phong ngáp nói, “Hơn nửa đêm không ngủ còn chuyện gì vậy?”
“Chuyện Nhã Nguyễn đến núi Châu cậu có biết không?” An Phong Dương đi thẳng vào vấn đề nói.
Phong Phong hơi sững sờ, “Cô ấy đi làm nhiệm vụ, sao có thể nói cho tôi là biết đi đâu được?”
“Nhã Nguyễn đến núi Châu chấp hành nhiệm vụ. Ba tiếng trước, đám lính đánh thuê do ông ngoại cậu thuê cũng đã hạ cánh ở đó.” An Phong Dương trầm giọng nói.
Phong Phong bỗng ngồi bật dậy, bất chấp cơn đau ở tay, vén chăn xuống giường: “Cậu có ý gì? Tôi còn không biết nhiệm vụ của cô ấy, ông ngoại tôi làm sao mà biết được? Chỉ là trùng hợp thôi à?”
“Chuyện này cậu không thể xen vào được, bây giờ việc cậu cần phải làm là...”
“Tôi biết rồi.” Phong Phong không đợi An Phong Dương nói xong đã ra khỏi phòng.
“Thím Vu, thím Vu...” Phong Phong lớn tiếng gọi, “Tôi có việc phải đi vài ngày, thím chăm sóc cho Niệm Niệm nhé. Nếu không được thì đưa con bé đến Sở gia chơi với ba đứa nhỏ ở đó.” Phong Phong nói xong liền đi thẳng ra ngoài.
“Phong thiếu, tay của cậu.” Thím Vu đuổi theo ra ngoài, lo lắng nói.
Đáng tiếc, chờ bà ra đến nơi, xe Phong Phong đã lao như bay trên đường.
Thím Vu càng lo lắng hơn, vẫn còn đang bị thương cơ mà, sao có thể cứ thế mà đi ra ngoài được?
Thủy Mặc Vân nhận được điện thoại của Mân Hinh liền im lặng một lúc lâu vẫn không nói gì.
“Thủy tổng.” Trong tiềm thức Mân Hinh, vẫn gọi ông một tiếng tổng giám đốc, ông cũng là người cấp trên đầu tiên của cô.
“Nhiệm vụ ở núi Châu không thể bị cắt đứt, về phần nội gián, tôi sẽ đi thăm dò, chuyện bảo vệ Kiều Nhã Nguyễn tôi sẽ sắp xếp, mọi người đừng hành động nông nổi. Mân Hinh, đừng khinh địch mà xâm nhập hệ thống nội bộ của nước M, như vậy sẽ xảy ra phiền phức.” Thủy Mặc Vân trầm giọng nói.
“Thủy tổng, tôi hiểu rồi, chỉ ngoài ý muốn phát hiện ra mà thôi.” Mân Hinh thấp giọng đáp.
Thủy Mặc Vân cúp điện thoại, nhìn khoảng không đen kịt ngoài cửa sổ, kẻ nào đã để lọt tin tức lần này?
Mân Hinh đặt di động xuống quay đầu lại nhìn An Phong Dương, “Gió sắp nổi lên rồi.”
An Phong Dương vươn tay choàng qua vai Mân Hinh, “Đúng vậy, gió sắp nổi lên rồi.”
Phong Phong tựa như phát điên chạy tới sân bay, chọn chuyến bay gần nhất bay đến núi Châu. Quả nhiên anh ta vẫn quá coi thường ông ngoại mình rồi.
Phong Phong lấy được vé máy bay, vừa mới xoay người đã bị bao vây. Anh từ từ ngẩng lên, nhìn ông cụ xuất hiện trước mặt mình.
“Cháu đi đâu thế?” Lão Bá tước cúi đầu nhìn chiếc vé máy bay trong tay Phong Phong, cùng với băng gạc đã thấm máu trên tay anh.
Phong Phong cất vé máy bay đi, nhìn ông cụ tinh thần phấn chấn trước mặt mình.
“Thủ đoạn của ông rất cao siêu, quả nhiên không có chuyện gì ông không làm được.” Phong Phong lạnh lùng trào phúng.
“Phong Phong, ông cũng đâu có gạt cháu, chỉ cần cháu còn là con cháu của Phong gia, cho dù cháu có nói với bên ngoài là đoạn tuyệt quan hệ thế nào, cháu vẫn phải trở lại Phong gia làm hết trách nhiệm của mình.”
“Nằm mơ đi.” Phong Phong nói rồi xoay người bỏ đi.