Lúc Kiều Nhã Nguyễn và Tiểu Sư Niệm đến, Phong Phong đang chỉnh lại quần áo, chuẩn bị quay phim.
Bởi vì đây là cảnh quay cưỡi ngựa cho nên sẽ quay ngoại cảnh. Lúc này gió thu ấm áp, thời tiết cũng rất đẹp.
“Ba Đẹp Trai.” Tiểu Sư Niệm chạy tới ôm lấy hai chân của Phong Phong.
Phong Phong cúi đầu rồi xoa cái đầu nhỏ của cô bé.
Kiều Nhã Nguyễn nhét tay trong túi quần jean. Cô liếc mắt nhìn Thủy An Kiều rồi tiến tới nói gì đó vào tai Phong Phong.
Phong Phong nhíu mày: “Ý của Sở Đại?”
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu: “Tiểu Lạc Tử nói với em như vậy.”
Tuy rằng cô cũng rất muốn giải quyết Thủy An Kiều, nhưng nếu Sở Ninh Dực đã nói như vậy thì chứng tỏ chuyện này không hề đơn giản.
Thế nên tạm thời cô cứ nhịn trước đã vậy.
Phong Phong ngồi xổm xuống, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Sư Niệm, rồi lại nói gì đó với cô bé.
Tiểu Sư Niệm lập tức mở lớn mắt, gật mạnh một cái.
Phong Phong vỗ đầu cô bé rồi đứng dậy nhìn đạo diễn: “Bắt đầu đi.”
Diệp Uyển Uyển đưa Tiểu Mạch Thụy đi ra sau sạp bán trái cây. Tiểu Mạch Thụy tuy rằng bình thường rất kiêu căng nhưng lúc quay phim thì cũng vẫn rất chuyên tâm.
Thủy An Kiều thấy con gái đi rồi mới đến bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn: “Không ngờ da mặt mày dày thế đấy.”
Thủy An Kiều nói xong, Kiều Nhã Nguyễn vẫn cúi đầu ngửi ngửi người mình.
Tiểu Sư Niệm không khỏi tò mò, sau đó cũng ngửi ngửi Mẹ Xinh Đẹp của mình: “Mẹ Xinh Đẹp, mẹ đang ngửi gì thế?”
“Mẹ đang ngửi xem có phải trên người mẹ có mùi hôi thối gì đó không, nếu không sao cứ có chó hoang chạy tới thế chứ?” Kiều Nhã Nguyễn nhàn nhạt nói.
“Mày mắng ai là chó hoang hả?” Thủy An Kiều quát lên.
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn ngón tay của mình rồi khẽ nói: “Ai thừa nhận thì chính là người đó thôi.”
Tiểu Sư Niệm lập tức lấy tay bụm cái miệng nhỏ của mình cười trộm.
“Phong Phong, chuẩn bị đi, ngựa sẽ đi từ bên phải qua, còn nữa, chú ý an toàn của các diễn viên khác.” Đạo diễn lớn tiếng nói.
Thủy An Kiều vội quay đầu lại: “Khoan đã, chẳng phải đoạn này đã nói được dùng đóng thế rồi sao?”
“À, đứa bé đóng thế kia bị ốm nên không tới được.” Đạo diễn giải thích: “Trước đó tôi đã bảo đạo diễn dựng cảnh nói với cô rồi, mà cô cũng đồng ý rồi mà.”
Thủy An Kiều nhíu mày, nói với cô ta lúc nào?
“Không được, tuyệt đối không được! Cái này quá nguy hiểm!” Thủy An Kiều the thé phản bác, vừa nói vừa chạy đến chỗ quay phim.
Đáng tiếc, Phong Phong đã phi ngựa từ đằng xa tới rồi: “A...”
“Húy...”
Phong Phong kéo giật dây cương lại, không để xảy ra chuyện Thủy An Kiều bị ngựa đạp lên.
“Đạo diễn! Chuyện gì đây?” Phong Phong khống chế con ngựa đang mất bình tình, tức giận chất vấn.
Thủy An Kiều ngã thê thảm dưới dất, đến lúc này cô ta vẫn còn chưa tỉnh hồn lại.
Phong Phong nhanh chóng leo xuống ngựa rồi đi tới xem người phụ nữ bị ngã dưới đất kia: “Cô muốn chết thì đi ra ngoài đường cái rồi tìm xe mà đâm vào, ở đây phát điên cái gì hả?”
Thủy An Kiều tỉnh táo lại, cô ta lăn một vòng rồi bò dậy: “Nếu đâm vào con gái tôi thì anh có đền nổi không hả? Anh có biết nó là ai không?”
“Cao quý thế thì còn đi đóng phim làm gì?” Phong Phong lạnh lùng nói một cách trào phúng.
Thủy An Kiều lập tức quay đầu nhìn đạo diễn: “Tìm diễn viên đóng thế, tìm ngay bây giờ đi! Chẳng phải có con nhóc quỷ kia sao? Để con nhóc kia thế thân không phải là được rồi à?”
Phong Phong nhướng mày rồi nhìn Thủy An Kiều từ trên xuống dưới: “Cô chắc chứ?”
“Đương nhiên rồi, cái đám hèn mọn các người chỉ có thể làm thế thân cho người khác mà thôi!” Thủy An Kiều ngạo mạn nói, ánh mắt cô ta nhìn Tiểu Sư Niệm còn mang theo sự khinh thường.