Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày, sao người phụ nữ này vẫn sống được tới giờ vậy?
Ngoài cửa, một người phụ nữ sang trọng đang đứng đó, lúc người bên cạnh muốn tiến vào thì người phụ nữ kia hơi giơ tay lên cản lại.
“Phu nhân.”
Người phụ nữ kia khẽ nhếch môi: “Đợi một chút nữa.”
Đôi mắt to tròn của Tiểu Sư Niệm xoay xoay. Cô bé chạy tới bên cạnh đạo diễn: “Ông đạo diễn ơi, cháu có thể đóng thế thân ạ! Cháu không sợ chút nào hết!”
Đạo diễn nở một nụ cười hài lòng. Ông ta đã từng gặp rất nhiều kẻ tai to mặt lớn, thế nhưng kẻ tai to mặt lớn mà không có tư chất đến mức thế này thì ông ta mới thấy lần đầu tiên.
“Nhân viên hóa trang mau giúp bạn nhỏ Tiểu Sư Niệm hóa trang đi. Nhân viên phục trang đâu, mau tìm đồ đi, nhanh nhanh lên một chút nào!” Đạo diễn lớn tiếng nói.
Vị phu nhân đứng ngoài cửa nhìn cảnh tượng bên trong liền nói nhỏ với người bên cạnh: “Gọi James tới đây.”
“Vâng thưa phu nhân.”
“Chỉ là một thế thân thôi, hóa trang cái gì chứ?” Thủy An Kiều ghét bỏ nói.
“Đúng vậy, chung quy cũng chỉ là một thế thân mà thôi.” Kiều Nhã Nguyễn nhàn nhạt nói: “Chỉ tiếc rằng, có người muốn làm thế thân mà còn bị người ta coi thường đấy.”
“Kiều Nhã Nguyễn! Mày có ý gì?”
“Ý của tao mày nghe không hiểu à? Bị chồng chưa cưới của mình vứt bỏ lại đi quyến rũ chồng của em gái, lẽ nào đây không phải những chuyện mày đã làm? Đáng tiếc, kể cả mày muốn là thế thân của em gái mày thì người ta nhìn mày cũng thấy ngứa mắt thôi.” Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục châm chọc.
Thủy An Kiều tức đến đỏ mặt, hôm qua Kiều Nhã Nguyễn không như thế này.
Tiểu Sư Niệm hóa trang xong nhìn còn xinh xắn hơn nhiều so với Tiểu Mạch Thụy.
“Mẹ Xinh Đẹp!” Tiểu Sư Niệm cười tít mắt, nói.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi xổm xuống, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Xinh quá đi.”
“Hừ, có xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là một kẻ thế thân lộ được cái bóng lưng mà thôi!” Thủy An Kiều châm chọc nói: “Chồng tao là nhà đầu tư của phim này đấy.”
Kiều Nhã Nguyễn không để ý đến cô ta mà dắt tay Tiểu Sư Niệm bước đi, vừa rồi cô có thấy được góc mà Phong Phong sẽ phi ngựa tới: “Một lát nữa Ba Đẹp Trai của con sẽ phi ngựa tới đây, con nhớ phải tự bảo vệ mình đấy nhé
“Con biết rồi Mẹ Xinh Đẹp.” Tiểu Sư Niệm nghiêm túc gật đầu.
“Tôi sẽ bảo vệ cô bé.” Diệp Uyển Uyển dịu dàng nói. Cô ta cũng chẳng vui vẻ gì với diễn viên nhí kia, thế nhưng bản thân cô nàng cũng chỉ là một diễn viên không có danh tiếng gì, lần này được biên kịch coi trọng đã coi như là có phúc lắm rồi, vậy cho nên lúc đóng phim cũng cần giữ mình hơn.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện.
Kiều Nhã Nguyễn khẽ gật đầu coi như nói lời cảm ơn.
Thủy An Kiều kéo Tiểu Mạch Thụy qua một bên: “Làm thế thân thôi mà ra vẻ cái gì chứ?” Cô ta vừa nói vừa kéo Tiểu Mạch Thụy đi nghỉ ngơi.
Mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa, đạo diễn cho nhân viên trường quay kiểm tra các biện pháp an toàn một lần nữa rồi mới bắt đầu.
“Tôi thấy đứa bé kia thiên phú cực cao, lát nữa quay cảnh thứ hai thì để đứa bé kia lộ mặt đi, nếu được thì chẳng thà dùng cô bé ấy luôn!” Đạo diễn thấp giọng nói với người bên cạnh.
“Ừ, tôi cũng thấy được, nếu đã là thử vai, không bằng thử nhiều hơn chút, tới lúc đó cứ nói là James phu nhân đồng ý là được.” Phó đạo diễn cũng nói nhỏ.
Thủy An Kiều đứng cách đó không xa bỗng khựng lại, đám người này có ý gì đây?
Chẳng lẽ muốn loại bỏ con gái của cô ta sao?
Thủy An Kiều hơi nheo mắt lại, đám người này nghĩ cũng hay quá rồi đấy.
Kiều Nhã Nguyễn vốn đang trông Tiểu Sư Niệm, nhưng cô có điện thoại nên phải đi ra ngoài.
“Đúng vậy, tôi vẫn đang ở ngoài.” Kiều Nhã Nguyễn trầm giọng đáp lời người ở đầu bên kia: “Nghỉ phép kết thúc? Tại sao?”
“Lão đại nói chúng ta có nhiệm vụ. Mười hai giờ đêm nay sẽ xuất phát, cậu phải về trước tám giờ tối!” Triệu Phi Phi bất đắc dĩ nói.