Bánh Bao Đậu tuột xuống khỏi người ba, sau đó nhấc chân ngắn chạy xuống lầu, dù không cam tâm nhưng bé con vẫn nói với Bánh Bao Rau: “Em xin lỗi anh.”
Hừ, tốt nhất sau này anh trai cứ là bé câm đi, như vậy sẽ không thể mách mẹ được.
Làm gì có chuyện Bánh Bao Rau không biết suy nghĩ của em gái, vậy nên nhóc chỉ hừ một tiếng nho nhỏ rồi đi chơi đồ chơi của mình.
Bánh Bao Đậu bĩu môi, chẳng lịch sự gì cả.
Nhưng mà kệ đi, hôm nay cô bé không nên trêu chọc anh trai làm gì, nếu không chính bé sẽ lại bị xử lý mất.
Anh trai bé mà mở miệng ra thì chắc thế giới của bé cũng phải run rẩy mất.
Bánh Bao Đậu không để ý tới anh trai nữa mà chạy đi tìm thím Vu, muốn nhờ bà giúp.
Sở Ninh Dực nhìn Bánh Bao Đậu mặt vẫn còn vệt nước mắt kéo thím Vu lên lầu, cuối cùng cũng thấy yên tâm.
Con trai nhỏ nhà anh không nói gì vẫn là tốt hơn.
“Chuyện của Phong Tứ thì em gọi điện dặn dò lại đi. Lúc này cậu ta còn đang phải ứng phó với Phong gia, đừng nên đắc tội với James quá.” Sở Ninh Dực cau mày nói.
Thím Vu đang bị Bánh Bao Đậu kéo, nhưng nghe thấy Sở Ninh Dực nói vậy, bước chân hơi khựng lại.
Phong Phong đối phó với Phong gia?
Phong gia cũng tới đây rồi sao?
“Bà Vu, mau đi nào.” Bánh Bao Đậu vẫn còn hơi thút thít: “Nếu không một lát nữa sâu tới bây giờ.”
“Ừ, đi nào.” Thím Vu vội định thần lại rồi đi theo Bánh Bao Đậu lên lầu.
Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn bóng lưng của thím Vu, không khỏi cau mày.
“Tại sao em cứ có cảm giác, cứ nhắc tới chuyện của Phong điên là thái độ của thím Vu lại kỳ kỳ thế nhỉ.” Thủy An Lạc tò mò nói.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô một cái rồi đi lên lầu: “Thu dọn qua đi, anh đưa em tới bệnh viện.”
“Thế sao anh không tự đi nhắc nhở Phong điên đi?” Thủy An Lạc vội đuổi theo rồi tò mò hỏi.
Sở Ninh Dực đột nhiên dừng bước lại khiến Thủy An Lạc đụng phải lưng anh.
“Bởi vì anh lười gọi điện thoại.” Sở Ninh Dực nói xong lại tiếp tục bước lên lầu.
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc im lặng quay đầu nhìn con trai. Bây giờ cô đã biết, lý do mà Bánh Bao Rau ít nói nhưng mỗi lần nói đều gãi đúng chỗ ngứa đích xác là di truyền của anh Sở rồi.
Bánh Bao Rau rất vô tội, mẹ nhìn nhóc làm gì chứ? Nhóc có làm gì đâu.
Hôm nay chính là ngày Tiểu Mạch Thụy chính thức thử vai.
Cũng chính là cảnh lần đầu tiên nữ chính mang con gái của mình xuất hiện trước mặt nam chính.
Vốn theo sắp xếp là nữ chính đang dẫn con gái mua trái cây trên phố thì nam chính thúc ngựa chạy qua. Khi nam chính nhìn thấy nữ chính thì đột nhiên dừng lại.
Lúc Phong Phong nhìn kịch bản thì cứ nghĩ mãi về chuyện gì đó, hoàn toàn không tập trung đọc kịch bản.
Tiểu Mạch Thụy đang hóa trang. Hôm nay cô bé đã đổi một trợ lý khác, nhìn qua thì có vẻ người này còn lớn tuổi hơn Thủy An Kiều một chút, nhưng được cái bảo sao làm vậy.
“Đừng có dùng màu son đỏ này, cô là heo à? Màu này xấu chết được!” Tiểu Mạch Thụy lớn tiếng trách mắng.
Son môi bị rơi xuống đất, vừa hay lại rơi xuống cạnh vai chính đang ngồi hóa trang. Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dệt màu trắng cho nên cây son rơi xuống đã vạch ra một đường đỏ choét.
“A...” Nhân viên hóa trang của vai chính Diệp Uyển Uyển lập tức kêu lên: “Con bé này sao không hiểu chuyện như thế hả? Cháu có biết cái váy này khó giặt thế nào không?”
“Cô là cái thá gì mà dám mắng tôi, tôi sẽ bảo ba tôi đuổi cô!” Tiểu Mạch Thụy kiêu ngạo nói.
Diệp Uyển Uyển cúi đầu nhìn vết son môi trên váy của mình thì khẽ nhíu mày lại, sau đó kéo tay nhân viên trang điểm của mình: “Được rồi, một lát nữa lấy nước giặt qua là được.”
“Nhưng mà một chốc nữa thôi là bắt đầu quay rồi!” Nhân viên trang điểm cau mày nói.
Phong Phong tựa vào ghế mây, nhìn nhóc con đen đủi kia với ánh mắt sâu xa.