Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại: “Không phải mà, là con mặc đồ thường cho tiện thôi, thật đấy, con đi đây!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi liền đi thẳng ra khỏi nhà.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi vào xe rồi ngửa đầu ra, phải làm thế nào bây giờ?
Hiện tại cô mới hiểu được rằng, không phải là trước đây Phong Phong không cố gắng hết sức, mà là do mối quan hệ thế này quả thực quá khó khăn.
Quả nhiên, chuyện liên quan đến mình rồi thì mới biết khó khăn đến nhường nào.
Kiều Nhã Nguyễn nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn khởi động xe định chạy về chỗ của Phong Phong.
Thế nhưng cô chỉ vừa mới khởi động xe thì tiếng di động vang lên, cô bắt máy: “Đoàn trưởng Sư, có chuyện gì thế?”
“Mẹ cô vừa mới gọi cho tôi hỏi xem có phải hôm nay tôi phái cô ra ngoài làm việc không đấy?” Sư Hạ Dương thở dài nói.
Ây cha...
Cô quên mất mẹ cô có một gián điệp trong quân bộ.
“Anh nói rồi à?” Kiều Nhã Nguyễn giật giật khóe miệng.
“Không, tôi bảo cô ra ngoài làm việc rồi. Nếu như không có việc gì thì qua đây đưa Niệm Niệm theo luôn, con bé nói muốn đi xem Ba Đẹp Trai của nó quay phim. Tôi đây làm ba ruột cũng không sánh bằng rồi.” Sư Hạ Dương bất đắc dĩ nói.
“Xì, có mà Niệm Niệm nó cho anh thời gian để tìm một người mẹ cho nó thì có.”
“Mau lăn về đây nhanh lên!” Sư Hạ Dương cười mắng một tiếng rồi cúp máy.
Sư Hạ Dương đưa tay cầm lấy tấm ảnh của anh ta chụp cùng với Triệu Dương Dương đang đặt trên bàn: “Niệm Niệm càng lớn càng giống em, nhưng mà may quá tính tình con bé không giống em, nếu không sau này anh sẽ lo chết mất thôi.”
“Ba!” Tiểu Sư Niệm dụi dụi mắt đi ra khỏi phòng nghỉ: “Ba lại nói chuyện với mẹ à?” Tiểu Sư Niệm vừa nói vừa chạy tới bên cạnh Sư Hạ Dương.
Sư Hạ Dương đưa tay bế con gái lên rồi đặt cô bé ngồi lên đùi mình: “Một lát nữa Mẹ Xinh Đẹp của con sẽ tới đón con đi gặp Ba Đẹp Trai của con nhé.”
“Vâng ạ!” Tiểu Sư Niệm sung sướng đáp một tiếng rồi vươn tay đi với tấm ảnh chụp của mẹ: “Mẹ, Niệm Niệm lại được đi gặp anh đẹp trai rồi, mẹ ở lại cùng với ba nhé!”
Sư Hạ Dương mỉm cười rồi hôn má con gái một cái: “Con ngoan ngoãn ở đây chờ Mẹ Xinh Đẹp của con đi, ba còn có việc bận phải giải quyết.”
“Dạ!” Tiểu Sư Niệm cười híp mắt nói rồi nhìn ba mình rời đi.
***
Thủy An Lạc đang nằm ì trong chăn thì nhận được điện thoại của Kiều Nhã Nguyễn.
Sở Ninh Dực đứng một bên giường vừa mặc quần áo vừa nhìn cô nghe điện thoại.
“Ba mẹ mày không đồng ý cũng là bình thường thôi. Nhưng mà đây không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là tại sao mày với Phong điên lại thông đồng ở bên nhau rồi thế?” Thủy An Lạc ôm gối, nhăn mày nói.
“Cái gì mà thông đồng chứ, đây rõ ràng là tình yêu nam nữ bình thường mà.”
“Xí, tao thấy có mà mày đói khát quá thì có!”
“Mày nói đói khát sao, chẳng lẽ người đàn ông của mày không thoả mãn được mày à?” Kiều Nhã Nguyễn cười mắng một tiếng.
“Chậc chậc chậc, ba năm mài một tiện, mày bây giờ là tiện càng thêm tiện đấy hả!” Thủy An Lạc nói rồi đưa tay bóp bóp cái hông của mình, không thỏa mãn ấy hả? Có mà sắp chết đến nơi rồi thì có!
“Mà mẹ anh ta không đồng ý mày, mẹ mày không đồng ý anh ta, hai người dắt tay nhau bỏ trốn đi cho rồi!” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói rồi mặc kệ Sở Ninh Dực ngồi xuống cạnh giường giúp cô xoa bóp cái eo mỏi nhừ, dù sao anh cũng kẻ đầu sỏ mà.
“Được rồi, không nói về việc hai bọn tao thông đồng nữa, nói về chuyện của Thủy An Kiều đi! Chiếu theo suy nghĩ của Phong tiện nhân thì muốn ra tay từ đứa nhóc kiêu ngạo kia đấy.” Kiều Nhã Nguyễn nói.
“Đứa nhỏ ấy thật xui xẻo, tự dưng phải làm con gái của Thủy An Kiều.” Thủy An Lạc hừ lạnh một tiếng: “Thế giờ Phong tiện nhân nhà mày muốn làm gì đây?”