“Tao kể cho mày nghe, tao từng gặp đứa bé kia rồi, nó vô lý y hệt con Thủy An Kiều luôn, rõ ràng là một đứa bé chanh chua! Đúng là mẹ nào con nấy!” Kiều Nhã Nguyễn cũng chậc lưỡi nói.
“Mẹ của Thủy An Kiều cũng chẳng phải người tốt lành gì, chỉ tiếc là chết sớm mất rồi.” Thủy An Lạc lạnh lùng nói: “Việc này thì mày với Phong tiện nhân nhà mày cứ sắp xếp đi! Mấy ngày nữa tao phải qua Mỹ, chắc đi tầm mười ngày.”
“Mày đi Mỹ làm gì, không xem kịch vui à?”
“Đi thi đấy, mày cứ phát sóng trực tiếp cho tao là được rồi, để mày với Phong tiện nhân nhà mày dễ thông đồng với nhau.” Thủy An Lạc nói rồi đột nhiên ôm chăn ngồi dậy, sau đó cô đưa tay vỗ vỗ bả vai mình để anh Sở tiếp tục bóp vai.
Sở Ninh Dực: “...” Cô gái này muốn tạo phản đấy à!
Có điều, Sở Ninh Dực vẫn xoay người vợ ngốc nhà mình một cái rồi cẩn thận bóp bóp vai cho cô.
“Được rồi, bây giờ chủ nhiệm Thủy bận bịu rồi, chị đây đành phải hy sinh một chút thời gian để phát sóng trực tiếp cho cưng vậy.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong thì xe cũng chạy đến cổng doanh trại. Cô kéo cửa kính xe xuống, cảnh vệ thấy cô lập tức mở cổng.
“Tao đi đón Niệm Niệm đã, có việc sẽ gọi điện cho mày.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền cúp máy.
Thủy An Lạc đặt di động lên trên bàn rồi tiếp tục hưởng thụ sự phục vụ của Sở Ninh Dực.
“Anh nói xem, tại sao Thủy An Kiều lại đột ngột trở về như thế. Cô ta nắm chắc khả năng đấu lại được với anh à?” Thủy An Lạc ôm chăn, tò mò hỏi.
“Cô ta không nắm chắc, nhưng em biết chồng cô ta là ai không?”
Thủy An Lạc chớp chớp mắt, cô không biết.
“Là James, người này chính là người vừa giành được cuộc làm ăn lớn của Sở Thị! Người này vốn là một chuyên gia tâm lý, cái anh ta am hiểu nhất chính là quan sát hành động của một người rồi từ đó lý giải tính cách của người ấy. Vì vậy anh ta rất ít khi thất bại trên thương trường.” Sở Ninh Dực hời hợt nói.
“Chuyên gia tâm lý? Anh ta có thể nhìn thấu anh à?” Thủy An Lạc quay đầu nhìn lại với một ánh mắt không thể tin nổi.
Cái người có thể nhìn thấu Sở Ninh Dực còn chưa ra đời trên cái thế giới này đâu!
Sở Ninh Dực nhướng mày rồi nhoài người về phía cô, giúp cô thả lỏng cơ bắp sau lưng: “Có thể nói chuyện James đột nhiên tới thành phố A này là do bị Thủy An Kiều giật dây.”
“Anh ta thông minh như thế sao có thể nghe lời Thủy An Kiều được. Chẳng lẽ anh ta yêu Thủy An Kiều đến mức mù quáng rồi chắc?” Thủy An Lạc không tin nổi, nói.
Sở Ninh Dực cúi đầu hôn một cái lên vai của cô: “Cuối cùng cũng hỏi đến trọng điểm rồi.”
“Anh có ý gì?” Thủy An Lạc quay đầu nhìn anh.
“Không có gì, em nghỉ một lát đi, anh dẫn tụi nhỏ ra ngoài chơi một lát.” Sở Ninh Dực nói rồi đứng dậy.
“Này...” Thủy An Lạc ghét bỏ nói, lần nào cũng như vậy, lúc nào cũng giả vờ thần bí này nọ.
“James, Janis, chỉ là trùng hợp thôi sao?” Thủy An Lạc lầm bẩm nói.
Nhưng mà cô cũng không nghĩ rõ ràng được, thôi thì cứ đi ngủ đã vậy.
***
Bên ngoài ánh nắng rực rỡ, trong xe lại là mưa dầm ảm đạm.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn Tiểu Sư Niệm ngồi ở phía sau, nói: “Sao thế, con đi gặp Ba Đẹp Trai của con mà không vui à?”
Tiểu Sư Niệm nâng cái cằm nhỏ của mình rồi thở dài, nói: “Hôm nay bà nội có gọi điện bảo muốn giới thiệu bạn gái cho ba con. Nhỡ mẹ mới không thích con thì làm sao bây giờ?”
Kiều Nhã Nguyễn cười khẽ một tiếng: “Bé ngốc, đây không phải là chuyện con cần lo lắng. Ba của con ấy mà, nhất định sẽ tìm cho con một người mẹ thật sự yêu thương con!”
“Nhưng mà con đâu phải là con của mẹ mới đâu, làm sao mẹ mới có thể yêu thương con thật lòng đây?” Tiểu Sư Niệm vẫn rất bi quan.
“Con cũng đâu phải con ruột của Mẹ Xinh Đẹp đâu. Con cảm thấy Mẹ Xinh Đẹp không yêu thương con sao?” Kiều Nhã Nguyễn nói.
“Thế nếu Mẹ Xinh Đẹp có con của mình rồi thì còn yêu con nữa không?” Tiểu Sư Niệm đột nhiên nói.
Con ruột của mình?
Bàn tay nắm vô lăng của Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên siết chặt lại, ngay cả hô hấp của cô cũng vì mấy chữ này mà trở nên nặng nề hơn.