“Mẹ, mẹ, cái này!”
Lúc Thủy An Lạc đang thu dọn hành lý, Bánh Bao Đậu liền nhét một cái túi đồ ăn vặt vào trong vali.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn con gái rồi thò tay nhón một miếng khoai tây chiên ra, sau đó ngồi xuống thảm: “Con muốn đem đồ ăn vặt của mình cho mẹ ăn sao?”
“Đúng thế, như vậy thì mẹ sẽ không cướp đồ ăn của ba nữa!” Bánh Bao Đậu tỏ vẻ đương nhiên, nói.
Sở Ninh Dực đang ngồi đọc sách bên mép giường thì hơi nhíu mày. Anh ngẩng đầu lên nhìn con gái rồi lại nhìn Thủy An Lạc đang đổi sắc mặt.
Sở Ninh Dực đặt cuốn cách trong tay xuống rồi ngoắc tay gọi con gái, đặt cô bé ngồi lên hai chân của mình: “Ai nói với con là mẹ sẽ cướp đồ ăn của ba?”
“Con thấy hết mà!” Bánh Bao Đậu vẫn tỏ vẻ đương nhiên nói: “Con thấy mẹ cướp đồ ăn trong miệng ba nha!”
“Phụt...” Lần này thì Thủy An Lạc phun thật.
“Nói nhăng nói cuội gì đấy hả?” Thủy An Lạc trầm giọng dạy dỗ.
“Bánh Bao Đậu không nói nhăng nói cuội, anh trai cũng nhìn thấy mà!” Bánh Bao Đậu lập tức gân cổ cãi lại.
“Khụ...” Sở Ninh Dực ho khan một tiếng rồi nói: “Đấy không phải là mẹ cướp đồ ăn của ba đâu, đó là...”
“Sở Ninh Dực!!!” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, đánh vào vai anh, cái người này dám nói ra thì chắc chắn cô sẽ cắn chết anh.
Bánh Bao Đậu chớp chớp mắt nhìn ba mình, đó là cái gì cơ?
“Đó là vì ba ăn đồ ăn của mẹ, cho nên mẹ con mới lấy lại thôi.” Sở Ninh Dực bình tĩnh nói.
“Mẹ thật là nhỏ mọn, cho ba ăn một chút thì có sao chứ?” Bánh Bao Đậu hầm hừ nói.
Thủy An Lạc: “...”
Được rồi, đề tài này không nên tiếp tục nữa.
“Con đi tìm anh con chơi đi, một lát nữa ba đưa mấy đứa xuống nhà chơi.” Sở Ninh Dực vừa nói vữa vỗ nhẹ một cái lên mông của con gái ý bảo Bánh Bao Đậu tự ra ngoài chơi.
Bánh Bao Đậu tuột xuống khỏi đùi của ba rồi nhấc cái chân nhỏ chạy ra ngoài, tiện thể còn cầm luôn cả miếng khoai chiên vừa cho mẹ mình đi theo.
Thủy An Lạc bước qua đóng cửa rồi khóa luôn lại, sau đó cô nhào tới bên cạnh Sở Ninh Dực mà hung hăng bóp cổ anh: “Em đã bảo, đừng có hôn em trước mặt mấy đứa nhỏ, anh thấy chưa!”
Sở Ninh Dực thuận thế ngã xuống giường, tay anh đỡ lấy eo của cô mà hoàn toàn không thèm để ý đến việc cô đang hung hăng bóp cổ mình.
“Bánh Bao Đậu nói rồi đấy thôi, là em hôn anh mà.” Sở Ninh Dực tỏ ra vô tội nói.
Thủy An Lạc cắn một cái lên môi của anh nhưng không hề dùng sức: “Anh thật sự muốn qua Mỹ đi thi với em à?”
Bàn tay không quy củ của Sở Ninh Dực bắt đầu từ eo của cô lần dần xuống: “Sao thế, em muốn đoàn tụ với trai trẻ của em nên cảm thấy bản thiếu gia đây đang cản trở em à?”
Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc xoay xoay, nhất thời không cảm giác được động tác nhỏ của Sở Ninh Dực
“Đúng thế, Janis vừa dịu dàng lại phóng khoáng, anh ấy có tiếng nói chung với em. Quan trong là người ta mới có hai mươi bảy tuổi, độ tuổi ngang ngang em thôi đấy!” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.
“Chát...”
Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì Sở Ninh Dực đã vỗ một cái lên mông tròn của cô: “Quả nhiên em đúng là đứa ngứa đòn mà. Yên tâm, vừa nhìn cái thằng nhóc miêng còn hôi sữa đó là biết vô dụng rồi, ít nhất không thể khiến em thỏa mãn được!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa lật người lại đè Thủy An Lạc xuống.
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, cái đầu anh ý anh Sở, lời này mà anh cũng nói được sao.
“Này, anh thế này là tuyên dâm giữa ban ngày đó!” Thủy An Lạc kêu lên.
“Đã đăng ký kết hôn, hợp pháp rồi!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa kéo chăn qua chùm lên hai người: “Em khóa cửa lại như thế chẳng phải vì thèm muốn sắc đẹp của bản thiếu gia đây sao?”