George nuốt nước bọt đánh ực một cái, vội quay người lại.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi chưa thấy cái gì hết!!!”
“Cút ra ngoài!” Phong Phong tức giận nói.
“Anh cũng cút ra ngoài đi!” Mặt của Kiều Nhã Nguyễn lúc này đỏ bừng. Cô nhảy xuống khỏi bàn rồi chạy vội lên lầu.
Đây chính là cái gọi là bắt gian tại giường đấy sao.
Xấu hổ chết đi được.
Thật là xấu hổ muốn chết luôn.
Phong Phong: “...”
George sờ sờ chóp mũi của mình, ai mà biết cái tên này ở nhà lăn lộn chăn chiếu cho nên mới không đến trường quay chứ.
Phong Phong quay đầu lại nhìn George đang đưa lưng về phía mình. Anh ta hít sâu một hơi. Mới hồi nãy rõ ràng là Kiều Nhã Nguyễn cũng dần yếu lòng rồi, rõ ràng là thịt sắp vào tới miệng rồi, nhưng cái tên này... rõ ràng là muốn đày đọa anh ta đấy mà.
“George à~~” Phong Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi chỉ sợ cậu không khỏe thôi mà! Giờ xem ra cậu vẫn khỏe mạnh lắm. Không sao không sao, hôm nay không đi cũng không sao!!!” George vừa nói vừa chạy biến ra ngoài,
“Ai nói anh ta không đi, anh ta đi!” Kiều Nhã Nguyễn đứng trên bậc thang còn chưa kịp lên lầu, nói.
“Bà xã!!!” Phong Phong cau mày, hôm nay anh ta thật sự chẳng muốn đi chút nào.
“Sao lại không đi? Anh muốn để ông ngoại anh biết tôi làm ảnh hưởng đến anh à?” Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh nói.
Chân mày của Phong Phong nhíu chặt lại.
“Còn có con tiện nhân Thủy An Kiều cùng đứa bé bị ả đó làm hư nữa! Không giải quyết bọn họ thì trong lòng tôi cũng khó ở!” Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng nói.
Đúng rồi, còn có đứa bé xui xẻo nào đó muốn đóng vai con gái của anh ta nữa chứ.
Lúc này George vô cùng bái phục Kiều Nhã Nguyễn, quả nhiên bây giờ phải nịnh hót Nữ vương nhiều mới được. Trước mặt Phong Phong thì địa vị Nữ vương của Kiều Nhã Nguyễn không thể nào lay chuyển nổi.
Phong Phong vẫn không hề lên tiếng.
Kiều Nhã Nguyễn chỉnh lại quần áo của mình sau đó bước xuống lầu. Cô bảo George đi ra ngoài trước.
“Anh muốn em cho anh mấy bát canh gà nữa mới chịu có đúng không?” Kiều Nhã Nguyễn dè bỉu nói.
Phong Phong ngẩng đầu nhìn cô.
“Rốt cuộc là anh sợ cái gì? Bây giờ anh đã có mọi thứ rồi, chính anh tự mình cố thoát ra đấy thôi, có liên quan gì đến bọn họ chứ? Giải Oscar không phải bọn họ cho anh, năng lực của anh cũng chẳng phải là họ cho, tiền của anh cũng chẳng phải là họ cho cơ mà!” Kiều Nhã Nguyễn hận rèn sắt không thành thép, nói.
“Nhưng mạng của anh là bọn họ cho, máu của anh cũng là từ bọn họ, cũng bẩn thỉu y như đám người đó vậy!” Phong Phong nói thẳng nói thật. Anh nhìn Kiều Nhã Nguyễn với ánh mắt bất đắc dĩ: “Anh vẫn luôn ảo tưởng rằng chỉ cần anh không phản kháng lại thì bọn họ sẽ không chú ý đến em. Em cũng không biết được nhiều chuyện đến vậy.”
Kiều Nhã Nguyễn nhìn bộ dạng đáng thương của Phong Phong, trong lòng vừa lo lắng lại vừa đau.
Kiều Nhã Nguyễn vỗ nhẹ lên vai của Phong Phong, nghiêm túc nói: “Phong Phong! Trên đời này ngoại trừ bọn họ là anh không thể lựa chọn thì vẫn còn rất nhiều cái anh có thể tự chọn cho mình.”
Phong Phong: “...”
“Vợ à, em mắng anh đi, em thế này anh thấy sợ lắm.” Phong Phong bỗng lên tiếng.
Kiều Nhã Nguyễn lập tức giơ chân đạp anh ta: “Cút đi quay phim đi! Chỉ biết dựa vào cái mặt mà kiếm cơm thì nhân lúc mặt còn tốt phải kiếm nhiều vào chứ, thương xuân buồn thu cái gì ở đây!”
Ngứa đòn, chắc chắn là tên này ngứa đòn, đúng là điển hình của một kẻ ngứa đòn mà.
Quả nhiên, Phong Phong ăn một đạp mạnh tới nỗi ống đồng muốn gãy luôn mà vẫn có thể cười tươi rói. Anh ta ôm lấy Kiều Nhã Nguyễn rồi hôn một cái thật mạnh: “Được! Tiểu gia đây đi kiếm tiền nuôi gia đình, tối về lại tiếp tục!”
Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nhìn anh ta ra khỏi nhà. Từ hôm nay trở đi, Phong Phong chính là người được Kiều Nhã Nguyễn này bảo vệ, bất cứ ai cũng đừng hòng bắt nạt anh, ngay cả lão Bá tước già khú đế kia cũng đừng mơ.