Tiểu Sư Niệm?
Sở Ninh Dực chỉ có một cảm giác duy nhất đối với cô bé, đó chính là mở miệng ra một cái là ghê gớm hơn cả ba bé.
Lần trước gặp con bé, không ngờ Tiểu Sư Niệm lại gọi anh là sư công*, còn bảo là ba bé nói vậy.
* Sư công: Thầy của ba.
Với Sư Hạ Dương anh còn có thể lạnh mặt được. Nhưng với một cô bé nhỏ như thế, còn là một bé gái xấp xỉ tuổi con gái mình, đã thế còn được Phong Phong nâng niu, anh còn có thể nói gì được nữa đây.
“Em đang nghĩ, lần này Thủy An Kiều trở về, phần lớn chắc là để trả thù em, nhưng đáng ra cô ta phải có chống lưng mới phải chứ nhỉ.” Thủy An Lạc nói rồi dựa vào lưng ghế, “Quả nhiên, có một số người chỉ cần trở thành cá lọt lượt, thì chưa chết sẽ không dừng lại, phải diễn tới cuối cùng mới chịu.”
Khi ấy, cô mặc kệ để Thủy An Kiều bỏ đi, vì cô cảm thấy tuy cô ta có xấu xa, nhưng trừ việc bắt cóc cô ra cũng không dám làm chuyện khác, thế nên mới không nghĩ quá nhiều.
Nhưng giờ xem ra suy nghĩ khi ấy của họ sai rồi.
Sở Ninh Dực xoa đầu cô, “Xem ra Thủy Ngốc sắp thả cho Thủy Nham Hiểm ra rồi.”
“Ai ngốc, ai nham hiểm chứ?” Thủy An Lạc chán ghét hất tay anh ra, “Em chỉ đang giải thích đơn giản cho anh hiểu thôi.”
Thủy An Lạc nói thật sự rất đơn giản.
Sở Ninh Dực cau mày nhìn cô, ôm cô vào lòng, một tay nhấc cằm cô lên, “Phân tích đơn giản?”
Thủy An Lạc chớp mắt, chứng tỏ cô thật sự chỉ phân tích đơn giản một chút thôi.
Sở Ninh Dực cúi đầu, khẽ căn lên môi cô, “Chuyện không đơn giản như thế đâu. Thủy An Kiều lại phải sống thêm vài năm bị người ta lợi dụng, đó là vì cô ta quá ngu xuẩn.”
Sở Ninh Dực nói trắng ra, trọng điểm không phải là ở Thủy An Kiều, mà là cái người ngay từ đầu đã muốn đối trọi với anh kìa.
“Anh biết là ai à?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa biết.” Sở Ninh Dực ăn ngay nói thật, “Có phải sắp tới em phải tới Mỹ tham dự một cuộc thi không?”
“Phải, tháng sau xuất phát, đi khoảng mười ngày. Em đang nghĩ xem có nên mang con theo không, nếu không em sợ đi một mình sẽ buồn lắm.” Thủy An Lạc thở dài.
“Thế sao không nghĩ đến việc đưa chồng em theo?” Sở Ninh Dực véo gương mặt trắng nõn của cô, trầm giọng oán trách.
“Anh bận mà.” Thủy An Lạc thở dài. Hai năm nay, Sở Ninh Dực bắt đầu hướng ra thị trường quốc tế, thế nên anh bận hơn trước kia rất nhiều.
“Oán trách ghê thế cơ à?” Sở Ninh Dực nhướng mày lại cắn lên môi cô cái nữa, “Nếu như em đã oán thán như thế, bản thiếu gia sẽ rút mười ngày ra đi với em vậy.”
“Anh đi công tác chứ gì, có quỷ mới thèm tin anh.” Thủy An Lạc hầm hừ.
Sở Ninh Dực vỗ một cái lên đầu cô, “Em nói xem sao em gợi đòn thế hả? Em còn đang nhớ nhung anh trai tình cờ gặp ở nước ngoài của em chứ gì?”
Vì chuyện này, một năm trước Sở Ninh Dực ghen không ít lần.
“Cái gì mà anh trai tình cờ gặp chứ, không phải chỉ là lúc bị lạc đường thì thảo luận với người ta một chút về vấn đề liên quan đến phương diện Y học thôi sao? Lại nói, là anh nói anh phải họp, tối muộn mới đón em được đấy chứ. Anh không sợ em một mình ở Paris bị người xấu bắt đi mất à?” Nếu bàn về việc tính nợ cũ, Thủy An Lạc siêu hơn Sở Ninh Dực nhiều.
Sở Ninh Dực: “...”
Anh đúng là thối mồm mà, tại sao lại nhắc tới chuyện này cơ chứ.
“Tên Janis kia lần này cũng tham gia thi à?” Nếu đã nhắc tới rồi, Sở Ninh Dực quyết định nhắc thêm tí nữa.
“Chắc chắn rồi, những cuộc thi mang tầm quốc tế thế này Janis đều tham dự thi cả.”
“Sao biết rõ thế?” Có người không vui rồi.
“Anh Sở, có phải anh bị ngứa da rồi không?” Sở Ninh Dực hung hăng đe dọa.