Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, sau đó lại nói với giọng tỉnh rụi: “Ôi trời ơi, đồng chí Thiếu tá về rồi đấy hả?”
“Kể mày nghe chuyện này.”
“Sắp quay lại với Phong điên à?” Thủy An Lạc cười tít mắt, nhưng lúc ngẩng lên lại nhìn thấy người đứng trước cửa phòng làm việc của mình.
“Biến đi, chuyện chị đây muốn kể với mày là con khốn Thủy An Kiều kia trở về rồi.”
“Tao biết rồi.” Thủy An Lạc nói rồi dập điện thoại ném lên bàn, nhìn người phụ nữ bước như mèo đi vào.
Thủy An Lạc khoanh hai tay trước ngực nhìn.
“Đúng là lâu lắm rồi không gặp đấy nhỉ, chị.” Thủy An Lạc hờ hững nói.
Thủy An Kiều nhìn phòng làm việc của Thủy An Lạc, đôi môi đỏ sậm nhếch lên, như muốn ăn thịt người tới nơi.
“Bác sĩ chủ nhiệm, em gái ngoan của chị, em cũng giỏi ghê đấy.” Thủy An Kiều nói rồi, bộ móng đỏ chót của cô ta quét qua đống cúp trên vách tường.
Thủy An Lạc đánh giá cô ta, “Đừng phí lời, nếu như muốn đe dọa gì thì khỏi đi, vì từ trước đến giờ tôi chẳng để cô vào mắt đâu.”
“Vậy sao?” Thủy An Kiều chậm rãi nói, “Em gái à, sao chị có thể đe dọa gì em được chứ? Chị chỉ muốn tới xem xem con tạp chủng như em đang sống thế nào thôi.”
Thủy An Lạc nhếch mép: “Thủy An Kiều, ngay đến cái tên này cũng là giả mà nhỉ, vì cô căn bản không phải là con gái của ba tôi.”
Hai tay Thủy An Kiều siết chặt lại, “Mày mới là tạp chủng, là tạp chủng mà cả cái thành phố A này đều biết. Mẹ mày cũng chạy theo người đàn ông khác rồi không phải sao?”
“Sao, tức à?” Thủy An Lạc nói rồi từ từ bước tới gần cô ta, “Cái từ “tạp chủng” này thật sự nghe chẳng hay chút nào, nhưng dùng với cô thì lại như sỉ nhục hai chữ đó vậy. Thủy An Kiều, cô thật sự cho rằng tôi còn là Thủy An Lạc trước kia, có thể để mặc cho cô ức hiếp chắc?”
Cô biết, hôm nay Thủy An Kiều tới đây là để thị uy với cô, nhưng đáng tiếc, cô ta lầm rồi.
Thủy An Kiều hít một hơi thật sâu, có vẻ như thật sự đã bị chọc giận.
“Được, Thủy An Lạc, mày giỏi lắm, vậy chúng ta cứ chờ đó xem. Mày lấy mất thứ gì của tao, tao sẽ lấy lại hết, kể cả là mạng của mày.” Thủy An Kiều hung dữ nói.
Thủy An Lạc quay lại, dựa vào cạnh bạn quay lại nhìn cô ta, “Con người tôi thật ra ác độc lắm, những người muốn giết tôi cuối cùng chẳng ai có kết cục tốt đẹp cả. Mấy năm nay cô không ở thành phố A nên chắc không biết nhỉ, tôi không phải là người.” Thủy An Lạc gằn từng chữ, nói bằng cái giọng u ám.
“Mày nói bậy.” Thủy An Kiều hét lên, vội quay người bỏ chạy.
“Xì, nhát gan ghê.” Thủy An Lạc khinh bỉ, lại tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình.
Thủy An Kiều ra khỏi bệnh viện, quay đầu lại nhìn vào trong, “Đồ thần kinh.” Trên đời này làm gì có yêu quái chứ?
Nhưng tuy nói như vậy, cô ta vẫn phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Lúc Sở Ninh Dực tới đón Thủy An Lạc. Thủy An Lạc cười tít mắt kể lại chuyện này cho anh nghe.
“Yêu Long à?” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.
Thủy An Lạc bỏ balo xuống, tìm đồ ăn vặt trong xe ăn.
“Tuy tin tức năm đó không thể tìm lại được nữa, nhưng có người vẫn biết chuyện. Thủy An Kiều làm nhiều chuyện trái lương tâm, phải dọa cô ta một trận mới được.” Thủy An Lạc nói xong liền tìm thấy một gói bim bim, cô bóc ra rồi nhìn Sở Ninh Dực, “Phong điên với Lão Phật Gia về bên nhau rồi à?”
“Không biết.” Sở Ninh Dực chẳng có tâm trạng đâu mà quan tâm tới chuyện tình cảm của cậu ta.
Thủy An Lạc bĩu môi, đúng là chẳng biết yêu thương anh em gì cả.
“Có điều có Tiểu Sư Niệm làm thần trợ công*, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ.” Thủy An Lạc nghĩ vậy nhưng vẫn thấy lo, một nỗi lo không tên.
* Thần trợ công: Người chuyên tác hợp chuyện tình cảm của người khác.