Sở Ninh Dực nhíu mày, một tay trượt xuống đĩa đệm của cô, tay còn lại đánh lên cặp mông căng tròn của cô một cái.
“To gan nhỉ, nói lại lần nữa xem?”Sở Ninh Dực nói rồi bế cô lên, tách hai chân cô ra đặt lên chân mình.
Động tác này!!!
Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, “Sở tổng, cẩn thận chỗ đó của anh bị đè gãy đấy, á... sao anh lại đánh em nữa vậy?”
Lần nào cũng đánh vào mông cô hết.
“Em thử đè gãy cho bản thiếu gia thử xem?” Cô nhóc ngứa đòn, câu này mà cũng nói ra được.
“Em nói thật đấy, anh không xem tin tức à? Lần trước có một người đàn ông ấy ấy trong xe, thế là tài xế dừng xe một cái, chậc chậc chậc, kêu đến là thảm luôn.” Thủy An Lạc nói xong liền thấy ánh mắt lạnh lùng của Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực: Em nghĩ liệu anh có xem mấy cái tin tức tạp nham đó không.
Thủy An Lạc: “...”
Được rồi, người đàn ông của cô không phải là người bình thường.
Bàn tay đang nắm lấy cái eo thon của cô dịch chuyển lên trên, “Em có muốn thử xem liệu bản thiếu gia có thể gãy hay không?”
Câu này mờ ám quá.
Trong không gian chật hẹp lập tức bị hơi nóng chiếm lấy.
Thủy An Lạc chớp mắt, lại chớp mắt.
“Sở tổng, anh bị động dục hả?” Thủy An Lạc không sợ chết, mở miệng nói.
Sở Ninh Dực nheo mắt lại, thò tay tốc luôn váy cô lên. Thủy An Lạc giật mình kêu lên một tiếng, rồi lại vội vàng bịt miệng lại.
Chú Sở bình tĩnh lái xe, nhưng tay bàn tay đang nắm vô lăng rõ ràng cho thấy tâm trạng của ông không hề bình tĩnh như những gì trông thấy.
Tuy có vách ngăn, nhưng vách ngăn này không cách âm. Cậu chủ của ông sao không nghĩ cho ông già này chút nào vậy?
Chú Sở cố tỏ ra bình tĩnh lái xe về tới gara, không nói hai lời liền mở cửa xuống xe đi thẳng.
“Đừng cắn môi nữa, chú Sở đi rồi.”
“Bốp...” Tiếng đánh lên bả vai vang lên.
“Anh mau lên, có người tới bây giờ.” Thủy An Lạc run rẩy nói.
“Đáng đời, ai bảo em động linh tinh, em đừng có cử động nữa.”Sở Ninh Dực cau mày, có chút không vui.
Lúc này, động tác của hai người thật kỳ quái.
Thủy An Lạc đang ngồi trên hai chân anh, mái tóc dài rối tung xõa về phía trước, đầu hơi cúi, như thể đang nhìn vào chỗ nào đó kia của anh.
Mặt Sở Ninh Dực đỏ lên, tay đang kéo khóa cũng nhanh hơn.
“Đau đau đau, anh tưởng tóc em là cỏ đấy à, đừng có giật.” Thủy An Lạc sắp khóc đến nơi rồi, có quỷ mới biết tại sao tóc cô lại bị kẹp vào khóa quần anh thế này.
“Em đừng có động đậy nữa.”Giọng Sở Ninh Dực u ám, tóc cô cứ cạ vào chỗ đó của anh, khiến anh có phản ứng mất rồi.
Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong đưa Tiểu Sư Niệm rời khỏi khu vui chơi liền tới thẳng đây, thấy xe của Sở Ninh Dực liền biết anh đã về.
Nhưng sao xe lại lắc thế kia?
Kiều Nhã Nguyễn hơi nhíu mày, từ từ bước lại gần.
“Em nói đau mà, anh chậm thôi.”
“Kẹp chặt như thế, chậm thì càng không ra được.”
“Nhưng em đau lắm, tại anh hết đấy.”
...
Khóe miệng Kiều Nhã Nguyễn giật giật, đây là “lắc xe” trong truyền thuyết đấy à?
Phong Phong ho nhẹ một tiếng, có mấy bước chân thôi mà Sở Đại nhà anh cũng không chờ được nữa hả.
“Mẹ Xinh Đẹp ơi, họ đang nói gì thế?” Tiểu Sư Niệm tò mò hỏi.
Kiều Nhã Nguyễn vội bế cô bé chạy về phía thang máy, “Không có gì, mình lên nhà đợi sư công của con đi.”
Không thể dạy hư trẻ con được.
Phong Phong sờ sờ chóp mũi, cách này hay thật, lúc nào có thời gian phải kéo Nhã Nguyễn thử mới được, không biết liệu cô có phế anh luôn không nhỉ?