Một bước biến thành nửa bước.
Mũi chân Kiều Nhã Nguyễn vừa chạm đất, lông mày đã nhíu chặt.
Tiểu Sư Niệm quay đầu lại nhìn Phong Phong bước ra khỏi trường quay. Anh đứng đó, giống như đi thẳng từ cổ đại tới vậy.
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại, ôm Tiểu Sư Niệm nhìn thẳng vào anh.
Ánh mắt Phong Phong thâm trầm, lông mày cau lại, ngay cả môi cũng mím chặt, chiếc quạt trong tay giống như mất khống chế liên tục gõ lên lòng bàn tay còn lại.
“Anh bảo ai đứng lại đấy?” Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh, đúng là to gan thật!
Khóe miệng George hơi giật giật, tự động lui về sau một bước, cách xa trung tâm chiến tranh.
George cẩn thận nhìn Phong Phong, hai người này đúng là vua đấu vua mà.
Phong Phong nghe lời cô nói lạnh như băng, trái tim thót lên một nhịp, trước vẻ khó tin của George đổi lại thành một gương mặt tươi cười: “Sao có thể bắt em đứng lại được? Anh định nói là chờ anh thay quần áo, anh tiễn em về có được không?”
Mất mặt!
George che mặt.
Quá mất mặt!
Tiểu Sư Niệm che mặt.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn người đàn ông trong bộ dạng quý công tử kia từ trên xuống dưới một lượt, “Phong Phong, anh có bệnh à?”
“Đúng rồi, không phải em có thuốc sao?” Phong Phong thản nhiên đáp lại.
Sắc mặt của George lập tức khôi phục lại vẻ bình thường.
Quả nhiên, chỉ có mất mặt hơn, không có mất mặt nhất.
Tiểu Sư Niệm cũng bình thường trở lại.
Ba Đẹp Trai, khí thế của ba đâu?
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Da mặt tên này sao còn dày hơn cả ba năm trước thế này.
Phong Phong cất bước đi tới, vươn tay vuốt chóp mũi mình, “Thực ra, anh đã đồng ý sau khi quay xong sẽ đưa Niệm Niệm đến công viên trò chơi rồi, đâu không thể nuốt lời với con bé được đúng không, đúng không?” Phong Phong nói, nhìn về phía Tiểu Niệm Niệm.
Tiểu Niệm Niệm lập tức gật đầu, “Mẹ Xinh Đẹp, đúng là Ba Đẹp Trai đã hứa với Niệm Niệm thế đấy.”
“Trẻ con không được nói dối.” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày.
“Niệm Niệm không nói dối, Ba Đẹp Trai còn đóng dấu với Niệm Niệm nữa mà.” Tiểu Sư Niệm vội vàng nói.
“Lại còn Ba Đẹp Trai gì nữa đây?” Cách xưng hô này làm cô cũng hoang mang theo.
Tiểu Sư Niệm hơi bĩu môi, “Có phải Mẹ Xinh Đẹp vẫn thích Ba Đẹp Trai đúng không. Trong tivi toàn nói, càng quan tâm càng không dám ở bên nhau là thế này phải không Ba Đẹp Trai?”
“Đúng rồi.” Phong Phong vội đáp lại, một tay choàng qua hông Kiều Nhã Nguyễn: “Răng Mềm, em vẫn còn thích anh đúng không.”
“Buông tay.” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói, trở tay đẩy tay Phong Phong ra, lùi sang bên cạnh một bước.
Phong Phong nhìn bàn tay trống rỗng của mình, hơi sững ra.
Trong lòng có chút chua xót, thế nhưng chính mùi vị này lại nói cho anh biết, không thể từ bỏ.
“Niệm Niệm, Mẹ Xinh Đẹp đưa con đi.” Kiều Nhã Nguyễn trầm giọng nói.
Phong Phong chắn trước lối đi của cô, “Sao em vô lý thế, anh đồng ý với con bé, em đưa nó đi thì có tác dụng gì?”
“Anh quát ai đấy?” Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng nhìn anh ta.
Phong Phong: “...”
Phong Phong lập tức đổi lại vẻ mặt tươi cười, “Anh sai rồi, anh không nên to tiếng, đều là lỗi của anh.”
Thái độ này, tốt.
Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục hiếu kỳ đánh giá anh ta, cái tên này bây giờ thật là kỳ quái, tính khí sao lại tốt như vậy?
Tiểu Sư Niệm vẫn che miệng cười, Ba Đẹp Trai và Mẹ Xinh Đẹp như vậy thật buồn cười.
“Mẹ Xinh Đẹp, Niệm Niệm muốn mẹ với Ba Đẹp Trai đi cùng Niệm Niệm. Lần nào Dung Dung đi cũng có ba mẹ đi cùng, thế nhưng ba con lúc nào cũng bận, Mẹ Xinh Đẹp!” Tiểu Niệm Niệm tỏ ra tủi thân nói.
Dung Dung là một đứa bé ở trong khu nhà, lớn hơn Tiểu Sư Niệm, mỗi lần theo cha mẹ đi ra ngoài chơi về đều khoe khoang với Tiểu Sư Niệm.
Kiều Nhã Nguyễn đương nhiên cũng biết, cho nên cô cảm thấy rất đau lòng, rất rối rắm.