Đạo diễn: “...”
Nữ diễn viên: “...”
Mọi người: “...”
Câu này có ý gì, chúng tôi nghe không hiểu, một chút cũng không hiểu.
Thế nhưng Phong Phong rất hài lòng, quả nhiên là đứa con gái anh nuôi hai tháng.
George vội chạy tới, bế Tiểu Sư Niệm lên, “Tiểu tổ tông, ba cháu đang đóng phim, chú đưa cháu ra ngoài chơi nhé.”
“Cháu không đi đâu hết, nhỡ đâu cô ấy bắt nạt ba cháu, sàm sỡ ba cháu thì làm sao?” Tiểu Sư Niệm nói một cách đương nhiên.
Mọi người: “...”
Cái quần gì thế, ai mà sàm sỡ được ba cháu? Ai dám bắt nạt anh ta chứ hả?
Đó là Ảnh đế đấy, đạo diễn còn phải nghe lời anh ta nữa đấy!
Nữ diễn viên bị Tiểu Sư Niệm nói cho mặt lúc xanh lúc đỏ, xấu hổ tới cực điểm.
Phong Phong hơi cúi đầu, liếc nữ diễn viên, xem như cũng là một người thức thời, chí ít không giống những người trước đây hợp tác với anh, động một tí là nhào lên.
“Bảo bối qua đây.” Phong Phong nói, ngoắc ngoắc Tiểu Sư Niệm.
Tiểu Sư Niệm lập tức tuột xuống khỏi người George, sau đó chạy tới bên cạnh Phong Phong, “Ba ơi ba đừng đóng phim nữa, toàn bị người ta sàm sỡ thôi, sau này Niệm Niệm nuôi ba.”
Phong Phong nhìn cô bé con đang lôi kéo tay mình, ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Niệm Niệm, “Niệm Niệm muốn nuôi ba cũng phải chờ Niệm Niệm lớn lên đã. Bây giờ ba phải nuôi Niệm Niệm lớn nên phải bán đứng nhan sắc mãi nghệ. Yên tâm, ba bán nghệ không bán thân, con đi với chú George ra ngoài ăn gì đi, một lúc nữa là ba quay xong thôi.”
Dù sao cũng đang quay phim, đạo đức nghề nghiệp vẫn phải có.
Có điều Phong Phong nói xong câu này, cả trường quay liền im phăng phắc.
Mãi nghệ?
Bán nghệ không bán thân?
Bán đứng nhan sắc?
Phong Ảnh đế, anh còn có thể giả bộ đáng thương hơn được nữa không?
Tiểu Sư Niệm than thở: “Được rồi, Niệm Niệm nhìn thật là khó chịu, thôi đành nhắm mắt làm ngơ vậy.” Tiểu Sư Niệm nói, tiếp tục thở dài xoay người đi.
Đạo diễn vẫn đang nhìn cô nhóc, khóe miệng hơi nhếch lên, nói câu gì đó với trợ lý của mình, thấy cô bé đi rồi mới tiếp tục quay.
George đưa Tiểu Niệm Niệm đi ra ngoài ăn đồ ăn vặt. Tiểu Niệm Niệm vẫn không vui, cặp mắt to thỉnh thoảng lại liếc vào bên trong.
“Anh George.” Trợ lý kia đã đuổi theo, thở hổn hển, “Anh George, đạo diễn của chúng tôi muốn hỏi xem bạn nhỏ này có hứng thú diễn vai con gái của nhân vật chính bộ phim này không...”
George hơi sững sờ, cúi đầu nhìn Tiểu Sư Niệm cũng không hiểu gì.
“Không phải đã có người diễn rồi hay sao?”
“Chỉ cần Tiểu Sư Niệm đồng ý, chuyện còn lại đạo diễn sẽ lo.” Trợ lý kích động nói.
“Chuyện này...” George có chút khó xử, dù sao đây cũng không phải con gái của Phong Phong, mà chỉ là do người ta nhờ trông hộ mà thôi, “Chuyện này bọn tôi phải hỏi ý kiến cha cô bé đã.”
“Ý kiến gì?” Kiều Nhã Nguyễn bước vào cửa, bỏ kính râm ra.
“Mẹ Xinh Đẹp, Mẹ Xinh Đẹp.” Tiểu Sư Niệm lập tức thả tay George ra, tung tăng chạy tới, nhào vào người Kiều Nhã Nguyễn, như con khỉ trèo lên ôm lấy cô, “Mẹ Xinh Đẹp, mẹ mà không về, Niệm Niệm sẽ chết vì nhớ mẹ mất.”
Kiều Nhã Nguyễn nhướng mày, “Mẹ Xinh Đẹp thấy con đang vui vẻ lắm mà, sắp quên mất Mẹ Xinh Đẹp với ba rồi, đúng không?”
Tiểu Sư Niệm cười khanh khách, vô cùng thân thiết dựa vào trong lòng Kiều Nhã Nguyễn.
“George, tôi đưa con bé về trước.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền xoay người định đi.
“Đứng lại, ai cho em đi?”
Kiều Nhã Nguyễn vừa sải bước đi, đằng sau đã có giọng nam trầm thấp vang lên.