Lúc này Phong Phong không nói câu nào, chỉ nhìn cô, chờ cô quyết định.
“Nếu Mẹ Xinh Đẹp không muốn đi thì thôi ạ.” Tiểu Sư Niệm cúi đầu, làm bộ đáng thương nhìn ngón tay của mình.
Dáng vẻ đáng thương đó khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày. Tiểu Sư Niệm không có mẹ, từ nhỏ đã nghe lời hơn đứa trẻ khác, lần duy nhất biết đánh nhau cũng là khi có đứa bé khác nói con bé không có mẹ.
Kiều Nhã Nguyễn thở dài, thôi bỏ đi vậy.
“Anh còn không đi thay quần áo đi, thấy mình chưa đủ chói mắt hả? Định mặc như vậy đi ra ngoài sao?” Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu, nói năng vẫn không mấy dễ chịu.
Phong Phong đầu tiên là sửng sốt một chút, hình như thật sự không ngờ Kiều Nhã Nguyễn lại đồng ý, sau đó lập tức phản ứng lại, vội vàng đi vào thay đồ.
Đám người nhìn lén trong nháy mắt tỏ ra hiểu rõ, thì ra Ảnh đế là thê nô, chậc chậc chậc, nhìn cái vẻ nịnh nọt khi nãy kìa.
Phong Phong đi vào, thấy đám người không kịp tránh né kia, gương mặt lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng: “Hay lắm à?”
Giọng nói này, quả thực có thể khiến tuyết rơi giữa mùa hè.
Con người này phút trước phút sau đã trở mặt quá nhanh, khiến bọn họ trở tay không kịp.
Phong Phong nhanh chóng tháo trang sức, thay quần áo đi ra. Tiểu Sư Niệm đang hưng phấn kể lại cho Kiều Nhã Nguyễn nghe những chuyện đã xảy ra trong hai tháng qua.
Phong Phong bảo George đi về trước, anh ta và Kiều Nhã Nguyễn đưa Tiểu Sư Niệm ra ngoài chơi.
George có chút bận tâm, bọn họ đến công viên trò chơi, vậy chẳng phải sẽ bị vây sao?
Phong Phong cũng chẳng để ý tới chuyện này, đón lấy Tiểu Sư Niệm bế luôn ra ngoài.
Có điều ra đến bên ngoài lại lúng túng, có hai chiếc xe, một chiếc là con xe thể thao màu đỏ lòe loẹt của Phong Phong, một chiếc là Land Rover khí phách của Kiều Nhã Nguyễn, cùng đi chơi, chẳng lẽ còn đi hai xe.
Nhưng đối với Kiều Nhã Nguyễn mà nói, căn bản cũng không phải vấn đề, bởi vì cô đã mở cửa bên ghế lái của chiếc Land Rover, sau đó nhìn bọn họ.
Phong Phong nhíu mày, sao anh ta có thể để một người phụ nữ lái xe được?
“Em bế Niệm Niệm ngồi sau đi, để anh lái xe.” Phong Ảnh đế bá đạo nói.
Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh, “Để anh lái lần này định vượt đèn đỏ hay là tạt ngang đầu xe?”
Phong Phong: “...”
Miệng lưỡi của cô nàng này thật là sắc bén.
Thế nhưng chính vì như vậy, anh ta lại càng thích cô hơn.
“Ba Đẹp Trai, Mẹ Xinh Đẹp lái xe rất lợi hại, chúng ta ngồi phía sau đi.” Tiểu Sư Niệm vội vàng phá vỡ cục diện bế tắc lúc này.
Đương nhiên Phong Phong cũng không dám tranh cãi với Kiều Nhã Nguyễn. Quan hệ giữa anh ta và Kiều Nhã Nguyễn bây giờ chính là quan hệ giữa mèo và chuột, mà anh ta chắc chắn chính là con chuột rồi.
Phong Phong đành phải ôm Tiểu Sư Niệm lên xe, ngồi ở phía sau.
Kiều Nhã Nguyễn cúi người lên xe, sau đó mới khởi động xe.
“Mẹ Xinh Đẹp, ba con vẫn còn bận ạ?” Tiểu Sư Niệm bám vào lưng ghế mở miệng hỏi.
“Ừ, ba con bận đi làm báo cáo, cho nên mới nhờ Mẹ Xinh Đẹp tới đón con.” Kiều Nhã Nguyễn dịu dàng trả lời.
Trái tim nhỏ bé của Phong Phong trong nháy mắt bị tổn thương, thái độ của Kiều Nhã Nguyễn, quả nhiên chỉ đối trọi với một mình anh ta thôi.
Không được, anh không thể cứ chịu thua như vậy được.
“Này, Răng Mềm, hôm đó anh đã đảm bảo với em là trong hai tiếng đồng hồ sẽ xử lý xong mọi chuyện, thực sự đã xong đúng không?” Phong Phong đang cầu xin sự khen ngợi.
Một Ảnh đế như anh ta mà cũng đến nông nỗi phải đi cầu xin sự khen ngợi như thế này rồi đây.
Quả nhiên, Phong Phong vừa nói xong, Kiều Nhã Nguyễn lập tức thay đổi sắc mặt.
“Tôi bị tố cáo là bởi vì ai? Cũng là do mẹ của Phong Ảnh đế anh đấy. Sao hả, muốn tôi khen anh không hại chết tôi là do thực lực anh còn kém à? “
Cái giọng điệu này lạnh lùng thật.
Tim Phong Phong như bị trúng đạn, đau đớn không thôi.