“A a a a... chú ơi chú là Ảnh đế đúng không?!” Tiểu Sư Niệm từ trên cầu thang chạy xuống, trên tay còn cầm một chiếc DVD.
“Cẩn thận một chút.” Phong Phong đón lấy Tiểu Sư Niệm đang nhào tới.
Tiểu Sư Niệm leo lên người anh ta, đưa chiếc DVD cho anh xem, “Đây là chú ạ?”
Phong Phong gật đầu, vươn tay xoa cái đầu cô bé, “Cháu còn nhỏ, xem không hiểu, mấy hôm nữa chú đưa cháu đến trường quay xem người ta quay phim, được không? “
“Được ạ.” Tiểu Sư Niệm cười híp mắt gật đầu.
“Nhưng cháu phải đồng ý với chú một chuyện, lúc đi gọi chú là gì?”
“Ba.” Tiểu Sư Niệm nghiêm túc nói.
“Ngoan lắm, chú dẫn cháu đi tắm nhé.” Phong Phong hôn chụt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc một cái, ôm cô bé đứng dậy.
“Chú, Niệm Niệm sẽ tự tắm, không cần làm phiền đến chú đâu.” Tiểu Sư Niệm nghiêm túc nói.
Phong Phong nhướng mày, giúp cô bé chuẩn bị xong đồ để tắm, sau đó mới đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.
Lúc này Thủy An Lạc vừa hầu hạ tổ tông nhà cô đi ngủ xong, nhận được điện thoại của Phong Phong, phải gọi là thấy kỳ quái vô cùng, “Này, hơn nửa đêm anh không ngủ gọi điện cho tôi làm gì?”
“Trẻ con ba tuổi thì ăn được cái gì, cả bàn chải đánh răng, quần áo gì đó, Bánh Bao Đậu nhà cô thừa cái nào thì chuẩn bị giúp tôi một ít, lát nữa tôi qua lấy.” Phong Phong nói xong, cúp điện thoại.
“Hả?” Thủy An Lạc nhìn di động đã tắt, chớp mắt, lại nhìn Sở Ninh Dực vừa bước từ phòng tắm ra, “Phong điên vẫn chưa ra khỏi bệnh viện tâm thần à? Anh ta đòi bàn chải đánh răng và quần áo của Bánh Bao Đậu?”
Sở Ninh Dực khựng lại một chút, lần này Sở tiên cũng không hiểu nổi.
“Nhà cậu ta có trẻ con à?” Sao anh lại không biết nhỉ?”
Thủy An Lạc cũng không rõ lắm, mấu chốt là Phong Phong không nói gì với cô cả.
“Em cứ đi chuẩn bị đi, chờ cậu ta đến rồi hỏi.” Sở Ninh Dực nói, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Thủy An Lạc gật đầu, đi tìm bàn chải đánh răng dự bị của Bánh Bao Đậu, còn cả kem đánh răng dành cho trẻ con, phấn rôm, vân vân mây mây... Có điều lúc Thủy An Lạc tìm quần áo lại sửng sốt một chút, “Quần áo của Bánh Bao Đậu chưa chắc đứa khác đã mặc vừa đâu?”
Sở Ninh Dực lúc này đang gọi điện thoại, đáng tiếc Phong Phong không nghe điện thoại.
Thủy An Lạc trong lòng càng thấy tò mò hơn, lẽ nào anh ta còn có con riêng?
Nếu có, cô tuyệt đối là người đầu tiên không tha cho anh ta. Lão Phật Gia ngày hôm nay vừa mới đi tham gia đợt diễn tập quân sự thôi mà.
Thủy An Lạc vốn định đi ngủ, nhưng bởi vì muốn có đáp án cho nên vẫn chờ Phong Phong đến.
Lúc tới, Phong Phong ôm Tiểu Sư Niệm đã ngủ bước vào, bởi vì anh ta không yên tâm để cô bé ở nhà một mình.
Thủy An Lạc nhìn cô nhóc được quấn chăn đang ngủ ngon lành, kinh ngạc nói, “Lớn thế này rồi cơ á?” Xem ra cũng phải ba tuổi rồi, tại sao cô không biết?
“Nghĩ gì thế, con của Sư Hạ Dương, nhờ tôi chăm sóc vài ngày.” Phong Phong ném cho cô một ánh mắt lạnh như băng.
Sư Hạ Dương?
Thủy An Lạc hơi sững lại một chút, nhìn cô bé kia, dường như nhớ lại cô gái dịu dàng năm đó.
“Đã lớn như vậy rồi.” Thủy An Lạc có chút thương cảm.
“Cô biết nó à?” Sở Ninh Dực hiếu kỳ nói.
“Năm đó tôi từng gặp mẹ con bé, lúc mang thai con bé, cô ấy đang bị ung thư thời kỳ cuối. Để kiên trì đến khi con bé được bảy tháng để sinh mổ, cô ấy bỏ qua tất cả trị liệu.” Thủy An Lạc vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, “Mẹ con bé tên là Triệu Dương Dương, hồi đó tôi bội phục cô ấy lắm.”
Phong Phong cúi đầu nhìn cô bé đang ngủ ngon trong lòng mình. Một cô bé lanh lợi như vậy, là do mẹ cô bé dùng chính sinh mệnh của mình để đổi lấy.