Tiểu Sư Niệm đập tay với Phong Phong, sự phối hợp của bọn họ quả nhiên quá tốt.
“Phong Phong, em có lời muốn nói với anh.” Công chúa Lisa gọi anh ta lại, sau đó tóm váy bước nhanh lên mấy bước, “Phong Phong, em biết anh có người anh thích, em không muốn phá hoại anh, nhưng chúng ta có thể kết hôn được không?”
Phong Phong: “...”
Đệch, đầu óc cô ta có vấn đề à, không muốn phá hoại mối quan hệ giữa anh với Răng Mềm mà còn đòi kết hôn với anh ta?
“Dì quạ đen, dì có bị ngốc không, ba cháu làm sao có thể kết hôn với dì được, dì đâu có đẹp bằng mẹ cháu đâu.” Tiểu Sư Niệm ôm cổ Phong Phong, cười nói.
Phong Phong hôn mạnh lên má cô bé, “Con gái của ba ngoan quá.”
Tiểu Sư Niệm cười tủm tỉm, vô cùng thân thiết cọ cọ trong lòng Phong Phong.
“Có mấy lời tôi không muốn nói hai lần, nghe rõ rồi thì rời khỏi đây đi, ở đây không chào đón các người.” Phong Phong nói xong liền ôm Tiểu Sư Niệm bước vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại.
Phong phu nhân đau đớn vô cùng, đó là con trai của bà ta, thế mà giờ còn chẳng nhìn bà ta lấy một cái.
“Phong Phong, con mở cửa ra, mẹ là mẹ con.” Phong phu nhân ra sức đập cửa.
Phong Phong đi tìm đồ ăn cho Tiểu Sư Niệm, còn thản nhiên trả lời một câu: “Phong phu nhân, chắc bà đã nhận lầm rồi. Từ ba năm trước, chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa cả. Lần này bà muốn tự sát hay thế nào cũng chẳng liên quan gì đến tôi hết.”
Ba năm trước đây, cũng bởi vì anh ta không kiên quyết nên mới tạo thành cục diện như hiện giờ. Lần này, anh ta tuyệt đối sẽ không nhẹ dạ.
Công chúa Lisa nhìn cánh cửa đóng chặt, hơi mím môi, sau đó vươn tay níu lấy cánh tay Phong phu nhân, “Bác gái, cháu sẽ có cách. Bác yên tâm, cháu sẽ giúp bác đưa Phong Phong về.”
Một Kiều Nhã Nguyễn thôi mà, chỉ là một người phụ nữ ích kỷ, cô ta nhất định có thể thắng được.
Tiểu Sư Niệm vừa được đặt xuống đã đi loanh quanh trong nhà,“Oa, chú ơi nhà chú to quá, còn to hơn cả nhà bà nội cháu nữa.”
Phong Phong bưng bánh kem đi ra, gọi cô bé qua, sau đó ôm bé ngồi lên chân mình, “Vừa nãy không phải gọi chú là ba sao?”
“Đó là để giúp chú thôi.” Tiểu Sư Niệm tỏ ra đương nhiên nói, sau đó cười híp mắt cầm bánh kem ăn.
“Sao ba cháu không đưa cháu về cho bà nội chăm sóc?” Mà lại toàn tìm người ngoài.
“Bởi vì bà nội không thích cháu. Bà nói tại cháu gây phiền phức cho ba. Ông nội cũng không thích cháu.” Tiểu Sư Niệm nói, vẫn còn có chút thương cảm, dù sao bé cũng rất thích bà nội ông nội.
Sư Hạ Dương chưa kết hôn đã có con, trong quân đội nhất định sẽ có ảnh hưởng lớn. Nếu như anh ta nhớ không nhầm, Sư Hạ Dương ba năm trước đã sắp lên Đại tá, nhưng bây giờ vẫn còn là Thượng tá, lý do phần lớn chắc là vì cô bé này.
“Mẹ cháu đâu?”
“Mẹ cháu mất sớm, ba nói, mẹ vì muốn để cháu sống nên mới không chịu chữa bệnh. Cháu vừa sinh ra mẹ cháu đã mất rồi.” Tiểu Sư Niệm nói, trên gương mặt nhỏ xinh thoáng qua nét thương tâm, nhưng cô bé lại nhanh chóng giấu đi, nhảy xuống khỏi đùi Phong Phong, “Chú, cháu có thể đi dạo được không?”
“Đương nhiên là được rồi, cháu tự đi chơi đi, nhớ cẩn thận đấy.” Phong Phong nói, nhìn Tiểu Sư Niệm hưng phấn chạy lên lầu.
Phong Phong hai tay chống cằm, người sinh ra đứa bé này là ai?
Nhưng cô nhóc thật lợi hại, anh còn chưa mở miệng, con bé đã dìm mẹ anh ta không nói nổi lời nào nữa rồi.
Chỉ cần không phải là con của Kiều Nhã Nguyễn với người khác, anh ta phát hiện, anh ta vẫn rất thích đứa bé này.