Thủy An Lạc nói xong, sửng sốt một chút mới mở miệng: “Sao con bé lại ở chỗ anh?”
Hướng phát triển hình như sai sai?
Chẳng lẽ anh ta phải hoài nghi đứa bé này có phải là con của Lão Phật Gia không chứ?
“Sư Hạ Dương giao cho tôi.” Phong Phong thản nhiên nói.
Thủy An Lạc: “...”
Được rồi, kịch bản này đã sai ngay từ đầu rồi.
Thủy An Lạc tìm một bộ đồ ngủ và một cái váy liền áo cho cô bé, “Bánh Bao Đậu nhỏ hơn con bé, hai bộ này rộng nhất rồi, mai anh đưa con bé đi mua đồ mới đi.”
Thím Vu từ trong phòng mình đi ra, thấy Phong Phong liền sửng sốt một chút, sau đó mới nói: “Phong thiếu gia đến à, để tôi đi lấy nước.”
“Không cần đâu, tôi lấy đồ rồi đi luôn.” Phong Phong nói xong, ôm Tiểu Sư Niệm về.
Thủy An Lạc xoa cằm nhìn anh ta đi về, dùng cùi chỏ huých Sở Ninh Dực, sau đó nói: “Em thấy sai sai, anh ta trông con cho Sư Hạ Dương mà sao lại vui vẻ như thế nhỉ?”
Sở Ninh Dực túm cổ áo xách cô lên lầu.
“Đi ngủ đi, lo mấy chuyện này làm gì?” Sở Ninh Dực nói, chuyện tối hôm nay đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến phúc lợi của anh rồi đây này.
Thủy An Lạc hét lên một tiếng, bị Sở Ninh Dực túm vào.
Thím Vu đứng ở dưới lầu, nhìn cánh cửa đã bị đóng lại, sau đó thở dài một tiếng rồi mới trở về gian phòng của mình.
Tiểu Sư Niệm chính thức bắt đầu những ngày sống chung với Phong Phong, chuyện đầu tiên chính là đi mua quần áo cho Tiểu Sư Niệm.
Cơ thể George vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại, cho nên Phong Phong bảo anh ta nghỉ ngơi ở nhà. Anh và Tiểu Sư Niệm, hai người cùng đi ra ngoài.
Phong Phong đưa cô bé đến trung tâm thương mại, không đông người lắm, dù sao cũng là khu vực hàng hiệu.
Tiểu Sư Niệm và Phong Phong cùng đeo kính râm, trông rất ngầu.
Tiểu Sư Niệm tuổi còn nhỏ, nhưng cái gì cũng biết, mua quần áo còn nhớ tính toán, để bảo ba trả tiền lại.
“Phong Phong kìa, đó hình như Phong Phong đấy...” Một người phụ nữ đi ngang qua đột nhiên hét lên.
Tiểu Sư Niệm ngẩng đầu, mới đó đã bị phát hiện, thật thê thảm!
Phong Phong vươn tay xoa đầu cô bé, cũng không thèm để ý.
“Phong Phong có con!” Giọng nói khó tin của của người phụ nữ kia vang lên.
“Làm sao có thể, Phong Phong làm sao có con được, mấy năm nay anh ấy đến cả scandal cũng không có!” Một người khác không muốn tin cãi lại.
Thế nhưng, cho dù người ở khu thời trang trẻ em càng ngày càng nhiều, cũng không có ai dám thực sự tới gần.
Tiểu Sư Niệm nhìn những người đang đứng chụp ảnh xung quanh, đôi mắt to dưới cặp kính râm vẫn chớp chớp.
“Hình như chú bị chụp hình rồi, ngày mai cháu có bị biến thành con gái riêng không đấy?” Tiểu Sư Niệm nói với vẻ sợ hãi.
Phong Phong nhướng mày, ôm cô bé đứng dậy, “Có thể đó~”
“Phong Phong~” Giọng nói của công chúa Lisa đột nhiên vang lên, còn mang theo ý cười, giống như rất thân quen với bọn họ vậy.
Cô ta nghĩ, cô ta là công chúa, Phong Phong dù thế nào cũng sẽ giữ thể diện cho cô ta!
Lisa nghĩ vậy, chỉnh trang lại quần áo, sải bước trên đôi giày cao gót đi tới.
Thế nhưng, tưởng tượng lúc nào cũng đẹp hơn thực tế!
“Cô là ai thế? Tên của ba cháu cô có thể gọi à?” Tiểu Sư Niệm lảnh lót nói.
Sắc mặt công chúa Lisa hơi thay đổi một chút, nhưng vẫn tự nói với mình con nhóc này là một đứa nhãi ranh, không nên chấp nhặt với nó.
“Cô là vị hôn thê của ba cháu mà.” Cô ta giả vờ dịu dàng nói.
“Vị hôn thê?” Khóe miệng Phong Phong hơi nhếch lên, “Cô này, cô theo đuôi thần tượng còn điên cuồng hơn cả bọn họ đấy.” Phong Phong nói, còn cố ý nhìn xung quanh một lượt.
“Lại còn là vị hôn thê của Phong Ảnh Đế nữa, cô ta có bị bệnh không thế? Bám đuôi thần tượng đến mức này, đúng là thấy lo lắng thay cho cha mẹ cô ta mà.”