Mân Hinh cúi đầu, căng thẳng nhìn máy tính suýt nữa thì bị hất xuống khỏi giường.
Cô phải giải thích thế nào đây?
Dù sao An Phong Dương cũng đâu biết thân phận của cô.
An Phong Dương giúp Mân Hinh đỡ lấy chiếc máy tính sắp rơi, lại nhìn lướt qua màn hình.
Cơ thể của Mân Hinh khẽ run lên, giờ có muốn che đi cũng không kịp nữa rồi.
“Phong Dương, em...”
“Suỵt...”
Thấy Mân Hinh kích động, An Phong Dương bỗng ra hiệu bảo cô im lặng, rồi lại duỗi tay nắm lấy bàn tay của cô, từ từ đan chặt mười ngón tay vào nhau.
“Để anh kể cho em một câu chuyện nhé!” Thanh âm của An Phong Dương rất êm dịu, đây là giọng nói khi nói với người con gái mình yêu thương nhất.
Mân Hinh ổn định lại tâm trạng của mình, nhưng vẫn không thể đè xuống sự lo lắng đang cồn cào lên.
“Mười mấy năm trước, có hai người thiếu niên tới một nơi. Ở đó, họ có một người thầy đối xử với họ rất tốt. Người thầy ấy dạy họ đánh nhau, dạy họ chiến thuật, dạy họ cách cầm binh đánh giặc! Rồi một ngày hai người thiếu niên ấy lên chiến trường, nhưng một vụ hỏa hoạn đã nuốt sống người thầy của họ! Hai người đã rất đau khổ, rất chán chường. Thời gian qua đi, họ dần học được cách đứng lên, bắt đầu lại cuộc sống mới! Nhưng thật không ngờ, vài năm sau hai người lại bị chính người thầy tưởng như đã chết của mình bắt giữ, chính người thầy ấy đã nhốt họ trong một cái lồng sắt trên núi...”
An Phong Dương nói đến đây, Mân Hinh lập tức ngẩng đầu dậy, đôi mắt trừng lớn mang theo vẻ không thể tin nổi, nhưng An Phong Dương không cho cô cơ hội lên tiếng.
“Người thầy ấy giam giữ họ suốt một tháng, tra tấn hai người suốt một tháng trời. Ông ta muốn phá hủy cả thể chất lẫn tinh thần của hai người thiếu niên do chính tay mình dẫn dắt.”
Mân Hinh nghe đến đây, cả người lại càng run lên kịch liệt hơn.
“Một trong hai người thiếu niên đó hỏi ông ta, nếu như ông ta sợ bọn họ đến vậy thì sao không giết chết bọn họ đi? Nhưng người thấy ấy lại trả lời, chuyện kích thích nhất trong cuộc đời chính là từ từ phá hủy tác phẩm tự tay mình điêu khắc lên, chứ không phải khiến nó đột nhiên biến mất.”
An Phong Dương nói rồi cười chua chát.
“Là hai người...” Mân Hinh run rẩy nói.
Hôm đó, cô cũng bị người ta đưa đi, nhưng do nửa đường xảy ra sự cố nên cô chạy thoát được. Sau đó Mân Hinh trông thấy trên núi có một cái lồng sắt, trong cái lồng đó phát ra hơi thở vô cùng yếu ớt. Cái lồng sắt đó được khóa bằng khóa điện tử, may thay đó lại là sở trường của cô.
Mân Hinh nghĩ rồi dùng một tay kéo lấy tay của An Phong Dương, trên cổ tay trắng nõn hoàn toàn không có bất kỳ vết thương nào: “Sao có thể?”
“Lúc đó tay của anh và Sở Đại đều bị ông ta phế bỏ, đừng nói đến khóa điện tử, ngay cả khóa bình thường thì bọn anh cũng không mở nổi.” An Phong Dương nói rồi lại lật tay lại nắm lấy bàn tay của Mân Hinh: “Ngốc ạ, không thì em nghĩ sao một người chẳng bao giờ ra khỏi trường như em mà anh lại có thể vào trường để quen em được.”
“Là trả ơn sao?” Mân Hinh cười khổ.
An Phong Dương nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng: “Anh có tiền, nếu muốn trả ơn em ném mấy trăm vạn không cần chớp mắt cũng được. Chỉ có điều cái ông già Thủy Mặc Vân kia lại bảo vệ em quá tốt, anh phải tìm mất vài năm mới tìm được chỗ ở của em.”
“Lần đó em bị hoảng sợ nên thầy đành phải đưa em đi.” Mân Hinh run lẩy bẩy nói: “Em thực sự cho rằng em sẽ chết. Đêm hôm đó em chạy trên núi, nhưng có rất nhiều người, rất nhiều người lại đuổi theo em!” Mân Hinh vừa nói vừa ôm chặt An Phong Dương: “Sau đó bọn họ bỏ đi, nhưng em vẫn không dám nhúc nhích.”
“Ông ta nghĩ rằng gần như đã hủy hoại triệt để bọn anh rồi, muốn để bọn anh tự sinh tự diệt trên núi, nhưng chắc lại không ngờ rằng người của ông ta lại không giết chết em.” An Phong Dương khẽ an ủi nói.