TThủy An Lạc hơi cúi đầu, lời này đúng là khó nghe thật.
Nhưng ba cô trước đây thế nào chỉ có bọn họ biết, người khác không biết, cho nên mọi người mới hiểu lầm ba cô như vậy.
Thím Vu thấy dáng vẻ của Thủy An Lạc như thế cũng không nói thêm gì nữa, dù sao thì ông ấy cũng là ba ruột của cô.
“Thím Vu, con người ta phải nhìn về phía trước mà sống, hiện tại ba cháu rất thương cháu.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.
Nào chỉ có bây giờ, dẫu cho là trước đây thì cô vẫn là đối tượng có thể uy hiếp ông, chỉ là chính cô không hề hay biết mà thôi.
“Cô đấy, trước đây lúc cô bị mẹ kế với con chị gì đó ức hiếp, sao ông ấy không nói gì.” Thím Vu thở dài: “Xét cho cùng thì tôi cũng chẳng nói gì được, dù sao ông ấy cũng là ba của cô mà.” Thím Vu đứng dậy đi vào bếp.
Nụ cười trên gương mặt Thủy An Lạc dần thu lại, cô cúi đầu nhìn bộ quần áo còn chưa gập xong thím Vu để trên ghế.
Tới lúc nào cô mới có thể nói cho toàn bộ thế giới này biết rằng ba của cô là một người tốt đây?
Tiểu Bảo Bối đang chơi với Hắc Long cho nên hiện tại không quấn lấy Thủy An Lạc nữa, cô cũng vui vẻ với sự nhàn rỗi này.
***
Cùng lúc đó, tại nhà của An Phong Dương.
Mân Hinh đang ở trong phòng ngủ chăm sóc cho Tiểu Miên Miên. Sở Ninh Dực và An Phong Dương ngồi ngoài phòng khách nói chuyện.
Mân Hinh thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra phía ngoài, nhưng tay vẫn nhẹ nhàng vỗ lên Tiểu Miên Miên đang ngủ.
Bên ngoài không có bất cứ một tiếng động nào truyền vào, cả hai người họ đều là kiểu người bình tĩnh lại còn quá hiểu nhau nên chắc chắn không thể xảy ra những chuyện như cãi vã được.
Mân Hinh nghĩ một hồi rồi với tay lấy cái máy tính tên bàn.
Đầu ngón tay của cô khẽ run lên, sau sự kiện sáu năm trước, Mân Hinh không dám chạm vào máy tính thêm lần nào nữa.
Trong lúc đợi máy tính khởi động, hai bàn tay của Mân Hinh vẫn siết chặt vào nhau như thể đang cố đè nén tâm trạng của mình xuống.
Đợi máy tính khởi động xong, cô dứt khoát ngắt kết nối mạng, sau đó ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn phím. Mỗi một lần chạm xuống, đầu ngón tay lại nhói đau.
Một lát sau, máy tính phát ra một tiếng tích nhẹ. Còn tại nhà Sở Ninh Dực, Thủy Mặc Vân lại nhận được một tin nhắn.
[Xin làm mồi câu, dẫn Viên Hải ra mặt.]
Thủy Mặc Vân nhìn dòng chữ trên màn hình, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ.
[Đây là cách tốt nhất.]
Có vẻ như sợ Thủy Mặc Vân không đồng ý nên Mân Hinh lại gõ thêm một câu.
Đối với Viên Hải mà nói thì quả thật cô chính là mồi câu tốt nhất, bởi vì trong đầu của cô có quá nhiều tư liệu của F&W. Những người mà ông ta chọn trước đây đều là những người có trí thông minh siêu phàm, Mân Hinh lại là nhân vật nổi trội trong đám người đó. Đng tiếc tố chất tâm lý của Mân Hinh lại hơi kém, nếu không e là cũng chẳng kém An Phong Dương chút nào.
Hiện tại Mân Hinh có thể nói ra được những lời này, vậy chứng tỏ An Phong Dương cực kỳ quan trọng với cô, cho nên cô quyết tâm bảo vệ anh và đứa con của họ.
[Nếu như cô bị bắt thì có biết hậu quả sẽ thế nào không? Bọn chúng có cả trăm nghìn cách để lấy được những thứ trong đầu cô.]
Mân Hinh thấy Thủy Mặc Vân trả lời như vậy lại cúi đầu nhìn cô con gái bé nhỏ đang thổi bong bóng ngủ say tít, cuối cùng đầu ngón tay cũng hạ xuống.
[Họ có thể bắt được Viên Hải. Tôi sẽ kết thúc mạng sống của mình trước khi bọn chúng kịp ra tay.]
Mân Hinh hạ quyết tâm. Cô đã sợ hãi sáu năm, trốn tránh suốt sáu năm, nhưng đến lúc này thì cô không thể trốn tránh được nữa rồi.
[Tôi không đồng ý!]
Mân Hinh thấy ông trả lời như vậy liền cuống lên.
[Thầy, không còn thời gian nữa rồi.]
Chỉ có điều Mân Hinh còn chưa kịp gõ chữ xong, dòng chữ vẫn chưa được gửi đi thì cánh cửa phòng ngủ đột nhiên được mở ra. Mân Hinh lập tức ngẩng đầu, suýt nữa thì ném luôn cả máy tính đi.
“Phong, Phong Dương!” Mân Hinh bất an kêu lên.
An Phong Dương bước vào xong liền đóng cửa lại, lúc này Sở Ninh Dực đã về rồi, không một ai biết được hai người họ vừa mới nói cái gì ngoài kia.