“Tại sao lúc đó ông ta lại bỏ đi?” Mân Hinh ngẩng đầu, con mắt vẫn đỏ hoe.
“Để bắt em, chắc vì ông ta đã biết được thân phận của em! Mà có thể ông ta bỗng nhiên rời khỏi là vì phải tranh đấu với băng đảng của mình. Ông ta phải nhanh chóng trở về giữ vững địa bàn của mình. Anh nhớ khi ấy ông ta có hạ lệnh phải giết chết em, tiếc là ông ta thất sách rồi. Em không những không bị giết, thậm chí còn cứu được cả anh và Sở Đại.”
An Phong Dương nói xong, Mân Hinh lại dán sát người mình vào lồng ngực anh.
“Vậy nên lần này ông ta trở lại, em cũng là một trong những mục tiêu của ông ta!” Hóa ra chẳng cần cô phải làm mồi nhử, vì chính cô cũng đã là một trong những mục tiêu đó rồi.
“Chúng ta đã không còn là những con thú bị nhốt trong lồng năm đó nữa! Lần này ai mới là thú bị nhốt trong lồng còn chưa biết được!” An Phong Dương lạnh lùng nói.
Mân Hinh có chút khó hiểu nhìn An Phong Dương: “Các anh đã lên hết kế hoạch rồi sao?”
An Phong Dương nhẹ nhàng vỗ lên vai của Mân Hinh: “Thủy An Lạc luôn nghĩ hổ dữ không ăn thịt con, nhưng con bé lại quên mất một điều, loại người như Viên Hải còn không bằng cả cầm thú.”
Lần này Mân Hinh không chỉ cảm thấy khó hiểu mà là hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.
Anh nói vậy là có ý gì?
An Phong Dương cúi đầu hôn một cái lên trán cô: “Lúc trước, anh định cả đời này cũng sẽ không nói với em chuyện này. Nhưng ông ta đã trở về, giấu giếm em sẽ chỉ càng làm mọi việc trở nên khó giải quyết hơn.”
Cả đời này nếu anh không nói ra thì cả đời này Mân Hinh cũng sẽ không chạm vào máy tính, như vậy Mân Hinh sẽ càng không có khả năng biết được hai người mà cô cứu vào đêm đó chính là bọn họ.
“Anh sẽ không để em và Miên Miên xảy ra bất cứ chuyện gì đâu!” An Phong Dương khẳng định nói.
Mật mã thật sự được phá giải, đến cuối cùng ai mới là kẻ thắng cuộc, không đi đến bước cuối cùng, không ai biết được cả.
Mân Hinh khẽ gật đầu, tất nhiên là cô tin anh.
***
Sau khi rời khỏi nhà An Phong Dương, Sở Ninh Dực về thẳng nhà mình.
Lúc anh về đến nhà, chú Sở đã ở đó từ trước. Tiểu Bảo Bối đang ngồi dưới đất chơi với đống tài liệu mà chú Sở mang tới.
Chú Sở thấy Sở Ninh Dực về liền đứng dậy: “Thiếu gia, tài liệu công ty!”
Sở Ninh Dực khẽ gật đầu. Tiểu Bảo Bối cười khanh khách dùng hai cái móng vuốt nhỏ mập ú ném tài liệu lung tung.
Chú Sở lau mồ hôi. Giờ ông chỉ sợ thiếu gia nhà mình lại nói chuyện gì cũng nghe tiểu thiếu gia hết thì xong.
Thủy An Lạc vội nhặt tài liệu bị vứt tung tóe dưới đất lên, cười tít mắt đưa cho Sở Ninh Dực, đây là đồ kiếm tiền đó nha Sở tổng.
Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn ai kia đang cười cong cả mắt, tạm thời không thèm để ý đến cô mà chỉ ngồi xuống ghế xem giấy tờ.
Còn có một phần tài liệu vẫn đang bị Tiểu Bảo Bối túm trong tay, dỗ kiểu gì nhóc cũng không chịu đưa, rõ ràng nhóc còn chưa chơi chán.
“Tiểu Bảo Bối, con mau đưa cho ba đi, nếu không thì ai kiếm tiền mua kẹo que cho con được.” Thủy An Lạc nói rồi đưa tay cầm lấy tập tài liệu.
Kẹo que?
Khóe miệng chú Sở giật giật, thiếu gia nhà ông ký tên một cái thì đó không phải vấn đề của một cây kẹo que, có khi còn có luôn được cả hãng kẹo đấy.
Sở Ninh Dực xem xong liền ký tên của mình lên: “Cuộc họp định kỳ vào thứ hai sẽ để Phó giám đốc Tiền đứng ra phụ trách. Gần đây tôi không tới công ty được, bảo ông ta nắm chắc công trình của Khải Văn.”
Chú Sở gật đầu trả lời: “Còn vấn đề liên quan đến tuyến du lịch Provence nữa, mấy ngày nay cô Cố không đến công ty cho nên vẫn chưa quyết định được.”
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày: “Giao cho Khải Văn.”
Chú Sở hơi giật mình, ông chắc chắn là thiếu gia đang muốn bồi dưỡng tổng giám đốc. Vì mấy hạng mục này đều là những hạng mục mà Sở Ninh Dực xem trọng nhất, thế nhưng cậu ấy lại giao hết cho tổng giám đốc phụ trách.
“Vâng.” Chú Sở đáp lời, lại cúi đầu nhìn tập tài liệu vẫn bị Tiểu Bảo Bối nắm trong tay: “Thế còn cái này...”
Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật: “Con mau đưa cho ông Sở đi, ông đang chờ kia kìa.” Thủy An Lạc lên tiếng khuyên Tiểu Bảo Bối.
Chỉ có điều Tiểu Bảo Bối nắm rất chặt, cái miệng nhỏ vẫn ê a kêu “của con, của con~” nghe không rõ chữ.