Dịch giả: gaygioxuong
Mọi người nhằm thẳng về phía nam mà đi. Một ngày sau, họ đã tới trên đỉnh của một ngọn núi. Ở đấy có thể trông thấy cảnh tượng mặt nước rộng tám trăm dặm của Tích Nguyệt Hồ đằng xa. Đó chính là vị trí mà Đoan Mộc bắt đầu tháo chạy lúc trước. Chẳng qua, chỉ vỏn vẹn có sáu bảy ngày, khi hắn lại được nhìn thấy Tích Nguyệt Hồ thì cảnh tượng đã thay đổi đến chóng mặt.
Trên không trung ngay phía trên Tích Nguyệt Hồ ước chừng ba ngàn trượng, một cái chuông vàng khổng lồ che kín cả bầu trời đang chậm rãi xoay tròn. Cái chuông vàng tỏa ra tám tám sáu mươi bốn cột ánh sáng màu vàng kim vĩ đại, che phủ toàn bộ Tích Nguyệt Hồ. Lấy những cột sáng đó làm khung, vô số tia sáng màu vàng kim dày đặc đan xen, xoắn lại với nhau, hầu như che kín toàn bộ cảnh tượng bên trong Tích Nguyệt Hồ. Mà điều khiến cho người khác càng thêm phần kinh sợ chính là phía ngoài màn ánh sáng màu vàng kim, liên tục có thể nhìn thấy vô số đất đá hiện ra từ trong hư vô, tạo thành vô số ngọn núi nối tiếp nhau. Theo tình hình này, chắc hẳn là muốn dùng những ngọn núi đó trấn áp toàn bộ Tích Nguyệt Hồ.
"Đô Linh Kim Chung! Không ngờ Vô Cực Môn lại sử dụng món chí bảo này?" Nhìn thấy cảnh tượng này, Khô Mộc không kìm được kinh ngạc nói.
"Đại sư huynh, Đô Linh Kim Chung là cái gì vậy? Chính là quả chuông vàng trên bầu trời kia sao?" Trình Nguyệt tò mò hỏi.
"Đúng vậy! Đô Linh Kim Chung chính là một trong chín món chí bảo của Nhân Giới chúng ta, cũng là lợi khí mà ba đại tông môn dựa vào. Sau trận chiến phân tranh thiên hạ ba ngàn năm trước, chín món chí bảo đã được chia ra cho ba đại tông môn nắm giữ,để chống đỡ và trấn áp Yêu Tộc. Xem ra, trong Tích Nguyệt Hồ chắc chắn đã xảy ra biến cố khó lường nào đó, nếu không sao phải sử dụng tới món chí bảo này." Khô Mộc chậm rãi nói. Thật khó mà tưởng tượng nổi, một người chỉ biết cắm đầu vào tu luyện như lão sao lại biết nhiều thứ như vậy?
Đoan Mộc Vũ chỉ liếc qua Đô Linh Kim Chung một cái, rồi không thèm để ý tới nữa. Thật ra ngoài hắn thì chẳng có ai biết được thứ gọi là chín đại chí bảo chỉ là thứ phóng đại lên mà thôi. Thực chất chúng chỉ là chín món linh bảo, không đáng coi là cái gì. Nếu chỉ dựa vào chúng để chống lại Yêu Tộc, không khác gì làm trò cười.
Tuy vậy, Tu Tiên giới loài người quả thật có ba món bảo bối rất lợi hại. Nghe nói là được Thiên Đế ban thưởng, mục đích chủ yếu là để ngăn cản Yêu Tộc thống nhất hai giới. Nhưng hiện nay, trải qua ba ngàn năm phát triển thực lực của Nhân Giới vừa trở nên mạnh mẽ, thì Yêu Tộc đã lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy. Chỉ sợ phía sau chuyện này có bóng dáng của Thiên Đế.
Nói cho cùng thì loài người hay Yêu Tộc, cũng chỉ là con cờ mà thôi. Cũng giống như hắn lúc trước vậy.
Lúc này, người tu hành từ bốn phương tám hướng chạy tới đã tập trung lại bên bờ Tích Nguyệt Hồ. Bọn họ chia nhau ra canh giữ các vị trí. Đến khi đám người Đoan Mộc Vũ chạy xuống chân núi, thì đã có một đệ tử Vô Cực Môn đón đầu. Sau khi hỏi rõ thân phận, gã phái bọn hắn đến vị trí của trấn Hồi Long. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, tới bây giờ thì trấn Hồi Long đã không còn tồn tại, ngay cả một mảnh gạch vụn cũng không nhìn thấy, thay vào đó là một cái hang ngầm. Mà nguyên do tạo thành cái hang ngầm này, chính là kiệt tác của một chiêu kiếm cường đại đến cực điểm.
Theo những gì gã đệ tử Vô Cực Môn dẫn đường nói ra, không hiểu bằng cách nào mà Tích Nguyệt Hồ bị Yêu Tộc mở ra một lối đi thông sang Yêu Giới, cho nên một số lượng lớn Yêu Tộc mới có thể liên tục không ngừng xuất hiện. Lúc này, mặc dù có Đô Linh Kim Chung tạm thời phong ấn lối đi, nhưng vẫn có tám vị trí sơ hở, cho nên cần có người tu hành phòng thủ.
Trong tám vị trí này, ba đại tông môn có trách nhiệm phòng thủ sáu cái, còn lại hai cái cần các môn phái nhỏ phòng thủ. Ví dụ như vị trí trấn Hồi Long do năm môn phái hoặc gia tộc tu hành chịu trách nhiệm, trong đó bao gồm cả Phù Vân Sơn.
Đến khi đám người Đoan Mộc Vũ chạy tới đường hầm khổng lồ đó mới phát hiện ra số lượng người tu hành ở đó thật sự quá ít, chỉ có hơn ba mươi người. Người tu hành cảnh giới Linh Thai tổng cộng chỉ có hai người, cảnh giới Động Huyền có chín người, còn lại toàn bộ đều là cảnh giới Tàng Phong.
"Khô Mộc sư đệ, các ngươi chịu trách nhiệm phòng vệ chỗ này. Mặc dù số lượng người hơi ít một chút, nhưng hiện giờ đại cục đã định nên mỗi ngày ngoại trừ một vài đội tiểu yêu binh xuất hiện thì cũng không có nguy hiểm gì quá lớn. Chỉ cần thủ vững đến khi bố trí xong đại trận phong ấn, là có thể hoàn thành nhiệm vụ." Đệ tử Vô Cực Môn dẫn đường giới thiệu xong xuôi, lập tức rời đi. Không hiểu Khô Mộc đang suy nghĩ cái gì trong đầu, mà chỉ dẫn Tác Ly và Trình Nguyệt đi qua chào hỏi gặp gỡ với mấy đệ tử môn phái khác.
Đoan Mộc Vũ không đi theo. Đầu tiên hắn cẩn thận dò xét sơ qua cảnh vật chung quanh một lần, sau đó mới dẫn đám người Từ Trần Phong đi chọn lựa một chỗ đất bằng phẳng tách biệt hẳn với hang ngầm để dựng lên doanh địa thuộc về Phù Vân Sơn. Dù sao đi nữa, đám người bọn họ hầu như chẳng được ai để ý tới.
Đang bận rộn thu dọn, Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt mang đầy sát khí đang nhìn về phía mình. Quay đầu nhìn lại, hắn bắt gặp Tín Dương đang đứng cách đó mấy trăm trượng. Sau khi bắt gặp ánh mắt của hắn, ả lạnh lùng cười một tiếng rồi quay người rời đi. Hiển nhiên, Tín Dương mười phần nắm chắc đám người Đoan Mộc Vũ không dám đuổi giết ả ngay tại nơi đây. Bởi vì nếu làm như thế, chắc chắn sẽ dẫn tới việc hai môn phái trở mặt. Tuy vậy, ả uy hiếp trắng trợn như thế đã cho thấy bản thân ả tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Đoan Mộc Vũ. Không biết lúc nào ả sẽ phát động công kích.
Vẻ mặt Đoan Mộc Vũ không hề biến đổi, tầm thường cỡ như Tín Dương thật sự không đáng để hắn phải bận tâm.
Sau khi doanh trại đã xây dựng xong xuôi, thì cũng là lúc ba người Khô Mộc quay trở lại. Gương mặt Khô Mộc vẫn nhăn nheo hèn mọn như bình thường, không lộ ra vui mừng hay giận dữ. Nhưng gương mặt Tác Ly và Trình Nguyệt lại lộ rõ vẻ tức giận lẫn không cam lòng. Hiển nhiên ba người bọn họ đi thương lượng với năm môn phái tu hành kia mà chẳng thu được kết quả như ý.
"Khô Mộc sư huynh, sao bọn họ lại có thể ức hiếp người khác như vậy? Chẳng qua là nhanh chân hơn mà thôi. Không được, ta phải đi tìm Thương Ngô Tử sư bá để chủ trì công đạo!" Trình Nguyệt tức giận nói.
"Ngũ sư muội, không được làm loạn. Hiện giờ sư bá đang cùng với tiền bối các môn phái khác hợp sức bố trí phong ấn, lúc này đâu phải lúc làm ông ấy phân tâm? Chuyện này cứ bỏ qua đi. Áng chừng sẽ không có nguy hiểm mấy, cùng lắm là cực khổ một chút mà thôi. Chuyện nhỏ mà!" Khô Mộc lắc đầu nói.
"Có gì không ổn sao?"
Đợi đến khi Khô Mộc tới bên cạnh mình ngồi xếp bằng điều tức, Đoan Mộc Vũ đánh giá sơ qua rồi mới mở miệng hỏi.
"Hừ! Không ổn là còn quá nhẹ. Chúng ta bảo vệ vị trí này, có nghĩa là phải đi vào chỗ sâu trong hang ngầm, tuần tra không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm. Cho nên mới cần phải thay phiên nhau, mỗi một lượt là ba ngày. Điều đó không có gì phải khúc mắc, nhưng bọn chúng lại tính gộp cả chín người Từ Trần Phong vào. Do đó, mười ba người chúng ta sẽ phải tự mình gánh vác cả một lượt tuần tra. Nhưng ngươi cũng biết, chín người bọn họ chỉ là người phàm thôi, làm sao có thể gánh vác được công việc chuyện tuần tra nguy hiểm thế này. Chỉ cần có tiểu yêu xuất hiện, cũng có thể gặp nguy hiểm. Đến lúc đó chúng ta hoàn toàn không chiếu cố bọn họ được." Trình Nguyệt hết sức bất mãn nói.
"Đúng vậy! Ta nghe nói dưới hang ngầm này, yêu khí khắp nơi, kịch độc hoành hành. Chín người bọn họ có thể tiến vào trong đó hay không còn cần phải nói nữa hay sao! Hơn nữa, đám yêu binh lao ra từ trong thông đạo mặc dù có thực lực không cao, nhưng số lượng lại đông đảo. Cho dù Khô Mộc sư huynh có thực lực cao cường, chỉ sợ cũng chiếu cố không nổi." Tác Ly mang vẻ mặt lo lắng nói.
Nghe hai người Tác Ly nói xong, Đoan Mộc Vũ bắt đầu lâm vào trầm tư. Suy cho cùng, đối với người tu hành thì đám người Từ Trần Phong thật sự là gánh nặng. Nếu không có hắn đứng ra tiến cử, đừng nói là Phù Vân Sơn, cho dù là một môn phái tu hành bé xíu cũng sẽ không nhận bọn họ. Nguyên nhân chẳng những bởi vì tư chất bọn họ không cao, mà điều mấu chốt nhất chính là tuổi đã quá lớn, giờ mới bắt đầu tu hành thì đã chậm.
Tuy vậy, nhưng đối với Đoan Mộc Vũ thì điều hắn coi trọng chính là phẩm hạnh. Năm xưa hắn thân là Yêu Đế, phong quang không kể xiết, nhưng cũng không thể nào tránh được bị chúng bạn xa lánh. Mà đám người Từ Trần Phong đích xác không tệ, mặc dù hắn không hề có ý nghĩ khôi phục lại phong quang lúc trước, nhưng dùng bọn họ làm tùy tùng cốt cán lại là vô cùng thích hợp. Hơn nữa bọn họ cũng làm cho hắn cực kỳ yên tâm.
Về phần tư chất tu hành, thì không phải là vấn đề gì quá lớn. Chỉ cần thực lực của hắn tăng lên, đương nhiên sẽ có biện pháp cải thiện tư chất tu hành của đám người Từ Trần Phong.