Dịch giả: gaygioxuong
"Ha ha, thú vị thật! Ngươi đoán đúng rồi!"
Khô Mộc cười ha ha hai tiếng, đôi mắt nhỏ sắc bén bắt đầu săm soi lũ sói băng mà đám người Đoan Mộc Vũ đang cưỡi. Cuối cùng ánh mắt lão dừng lại trên chiếc quan tài hàn ngọc. Lão tặc lưỡi ngạc nhiên, tán thưởng một tiếng rồi mới nói tiếp: "Tiểu sư đệ, ngươi cũng không phải kẻ tầm thường. Tuy rằng mới nhập môn chỉ được có mấy tháng nhưng đã nắm giữ Thần Du Thuật tới mức độ này rồi. Hơn nữa kẻ vừa rồi đuổi giết ngươi, có phải nhìn trúng quan tài hàn ngọc trong tay ngươi không? Thật ghê tởm! Hắn là thần thánh phương nào ngươi hãy nói ra, ta sẽ thay ngươi tìm hắn tính sổ!"
"Đa tạ Khô Mộc sư huynh! Tuy nhiên không cần huynh nhọc tâm, chỉ là một tên nhãi nhép mà thôi. Nếu còn gặp lại, đệ chắc chắn sẽ lấy mạng của ả!" Đoan Mộc Vũ lắc đầu, lơ đễnh đáp. Hắn không hề nói khoác cho qua chuyện, chỉ cần cho hắn một chút thời gian thì cô ả Tín Dương đó đừng hòng càn rỡ được nữa!
"Hắc! Tiểu sư đệ quả thực không giống nói đùa, vậy chuyện này cho qua luôn đi. Đây là một chiếc túi trữ vật, đệ hãy cầm lấy. Sau này phải nhớ kỹ, tiền tài không nên lộ ra ngoài!" Khô Mộc khẽ gật đầu tán thưởng, tiện tay ném cho Đoan Mộc Vũ một cái túi dài một thước, được bện bằng tơ màu xanh.
"Đa tạ Khô Mộc sư huynh!" Đoan Mộc Vũ gật đầu cảm ơn. Ngay từ khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy lúc trước mình lựa chọn gia nhập Phù Vân Sơn là chính xác. Chiếc quan tài hàn ngọc mà hắn mang theo không thể nói là thứ tầm thường. Cho dù Khô Mộc có tu vi cảnh giới Linh Thai, thì đó vẫn là thứ quý hiếm đối với lão. Nhưng bất kể là Khô Mộc, Anh Nhược hay Tác Ly, Trình Nguyệt thì ngoại trừ lúc đầu có hơi kinh ngạc một chút thì sau đó đều không thèm liếc mắt ngó xem chiếc quan tài hàn ngọc thêm một lần nào nữa. Chỉ riêng điểm này cũng đã đủ để minh chứng phẩm hạnh bọn họ.
Ngược lại, mặc dù Vô Cực Môn được xưng tụng là một trong ba đại tông môn nhưng hàm dưỡng và nhân phẩm của môn hạ đệ tử thật sự không thể chấp nhận được.
"Khô Mộc sư huynh, mọi người đang trên đường tới Tích Nguyệt Hồ hay sao?" Lúc này Đoan Mộc Vũ mở miệng hỏi.
"Đúng vậy! Mặc dù nhân số mỏng manh, nhưng Phù Vân Sơn chúng ta cũng không thể bàng quan ngồi nhìn Yêu tộc tàn sát bừa bãi. Đại sư bá đã tới đó từ mấy ngày trước rồi. Bởi vì ta bế quan tu luyện nên đã bỏ lỡ trận đại chiến này. Lần này xuống núi, đầu tiên là hội họp với Tứ sư đệ và Ngũ sư muội. Lúc này, không ngờ lại gặp được ngươi. Ha ha!" Khô Mộc cười sang sảng, ngay sau đó quay sang nói với Anh Nhược: "Đúng rồi Anh Nhược, ta thấy trận đại chiến hiện nay đã sắp đến lúc kết thúc. Ngươi dẫn theo Tiểu Hà Nhi trở về núi đi. Đám tiểu tử kia không có ai quản thúc, sợ rằng sẽ quậy phá tung trời. Ta với mấy người bọn nó tới Tích Nguyệt Hồ là đủ rồi. Đoan Mộc sư đệ, ngươi có ý kiến gì không?"
"Dĩ nhiên đệ đồng ý! Tuy nhiên, đệ vẫn còn có một vấn đề muốn hỏi thăm Tiểu Hà Nhi một chút. Ngày trước đệ và một vị bằng hữu đã dẫn nàng tới đáy Tích Nguyệt Hồ. Ta nhớ tình hình lúc đó cực kỳ nguy hiểm và đáng sợ, không biết ngươi chạy trốn bằng cách nào?" Đoan Mộc Vũ nhìn Tiểu Hà Nhi hỏi. Nói thật, khi gặp lại Tiểu Hà Nhi hắn cảm thấy rất kỳ quái. Nhất là, Tiểu Hà Nhi lại cùng đi một chỗ với mấy người Anh Nhược.
Nếu như lúc trước chỉ cảm thấy loáng thoáng ngờ vực, vậy thì lúc này hắn thật sự đã nghi ngờ Tiểu Hà Nhi.
"Hả? Tiểu Hà Nhi, ngươi đã từng gặp Đoan Mộc sư đệ rồi à?" Anh Nhược nghe vậy, không nhịn được quay đầu lại hỏi. Hiển nhiên Tiểu Hà Nhi không hề kể với y chuyện này.
"Vâng, đúng vậy. Ta đã từng gặp hắn. Tuy nhiên, hắn quá hung dữ, không cho ta tới tìm ân công. Hôm đó, lúc ở trong hồ chúng ta gặp phải thủy quái, vị tỷ tỷ áo đỏ kia lập tức dẫn chúng ta đi xuống dưới đáy hồ. Nhưng sau đó có chuyện đáng sợ xảy ra. Đáy hồ bắt đầu chấn động, có ba người xấu tìm đến, đánh tỷ tỷ áo đỏ. Ta chắc mẩm mình sẽ chết, sẽ không còn được gặp lại ân công nữa. Khi đó, ta cũng không biết hắn ở chỗ nào. Cuối cùng, mẹ của tỷ tỷ áo đỏ dùng tám cái phân thân đưa tỷ ấy chạy trốn, nói là đã đưa đến vị trí cách đó cả vạn dặm. Tiếp theo baf lại dùng một phân thân đưa ta đến bên bờ Tích Nguyệt Hồ. Ngay sau đó, ta đã đi Phù Vân Sơn tìm ân công. Đi không biết bao lâu, mới tình cờ gặp mấy người ân công. Ta nhất thời vui mừng đâu còn nhớ gì nữa, do vậy mới quên kể lại chuyện của hắn cho ân công!"
Tiểu Hà Nhi rầu rĩ, đáng thương nói, hiển nhiên là không có một tia sơ hở nào. Đoan Mộc Vũ cũng chẳng có cách nào vặn lại được.
"Được rồi Tiểu Hà Nhi! Không có chuyện gì nữa đâu, chẳng ai trách ngươi cả!" Hiếm khi thấy Anh Nhược mỉm cười. Vẻ lạnh lùng trên mặt dường như đã tiêu tan đi một chút.
Nhìn thấy cảnh này, Đoan Mộc Vũ chẳng còn lời gì để mà nói.
Sau đó, Khô Mộc hỏi thăm sơ qua Đoan Mộc Vũ đã chạy thoát như thế nào. Sau khi hắn kể lại tóm tắt câu chuyện, Anh Nhược lập tức dẫn Tiểu Hà Nhi quay trở về theo đường cũ, những người khác đi xuôi về phía nam theo hướng ngược lại.
Còn đám người Từ Trần Phong thì Đoan Mộc Vũ vốn có ý định để bọn họ tự tách ra. Dù sao hiện nay tai họa yêu binh ở Ngô Châu đã được trừ khử, bọn họ đi một mình cũng sẽ không có nguy hiểm gì. Mặc dù Ngô Châu đã không còn tồn tại, nhưng Đại Tần thì vẫn còn. Với bản lĩnh hiện giờ của bọn họ, đương nhiên có thể biến khát vọng thành hiện thực, thừa sức trở thành một đại danh tướng.
Tuy nhiên, những gì được nhìn thấy trên suốt thời gian vừa rồi, giống như đã mở ra một chân trời mới đối với đám người Từ Trần Phong. Quan to lộc hậu đã không còn khiến bọn họ cảm thấy hấp dẫn nữa, cho nên cả chín người không một ai là ngoại lệ đều lựa chọn muốn tiếp tục đi theo Đoan Mộc Vũ.
"Khô Mộc sư huynh, huynh xem thử Phù Vân Sơn có thể thu bọn họ làm môn hạ đệ tử hay không? Không cần làm đệ tử sơn môn chính thức, chỉ cần giống như đệ, làm đệ tử thủ sơn cũng được!" Nếu đã có mặt Khô Mộc, đương nhiên Đoan Mộc Vũ phải hỏi qua ý kiến. Hắn biết từ trước đến nay Phù Vân Sơn thu đồ đệ cực kỳ nghiêm khắc, nhưng nhân phẩm chín người Từ Trần Phong có thể chấp nhận được.
"Ách! Cái này, bọn họ thật sự là hơi quá tuổi một chút, cho dù có bước lên con đường tu hành chỉ sợ tiền đồ cũng không đáng kể. Hơn nữa chuyện này phải xem ý tứ của sư tôn lão nhân gia. Tuy vậy, ngươi vẫn có thể tạm thời dẫn theo bọn họ. Nếu có cơ duyên, sư tôn cũng sẽ không cự tuyệt!" Khô Mộc cẩn thận đánh giá đám người Từ Trần Phong một lát rồi mới trả lời.
Chuyện này coi như đã được quyết định. Bởi vì số lượng người quá nhiều, cho dù mạnh mẽ như Khô Mộc cũng không thể cùng một lúc mang theo mười hai người Đoan Mộc Vũ phi hành, cho nên không thể làm gì khác là phải đi dưới mặt đất. Đoan Mộc Vũ đang định dùng Thần Du Thuật tạo ra ba con sói băng cho ba người Khô Mộc, tuy nhiên lão lại khẽ lắc đầu. Sau khi ngó qua ngó lại, bỗng nhiên lão bắt gặp Tào Khải đang ở gần nhất. Lão dùng một tốc độ nhanh đến hoa mắt nhổ từ trên đầu của Tào Khải ba cọng tóc, để vào trong lòng bàn tay thổi một cái. Ba cọng tóc lập tức biến thành ba con Hắc Phong Kỵ cực kỳ cường tráng. Đó cũng là Thần Du Thuật nên Đoan Mộc Vũ nhìn thấy cũng chẳng hề ngạc nhiên. Nhưng Tác Ly, Trình Nguyệt, còn có đám người Từ Trần Phong, khi nhìn thấy vậy đều trợn tròn cả hai mắt. Đặc biệt là Tào Khải. Rất lâu sau họ vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.