Dịch giả: gaygioxuong
Thấy Tín Dương lui lại, trong lòng Đoan Mộc Vũ buộc phải đánh giá ả cao hơn một bậc. Mặc dù ả đê tiện, nhưng quả thực không thể xem thường. Sách lược lấy lui làm tiến này, đích xác là lựa chọn tốt nhất trong tình huống hiện giờ. Nếu cứ liều mạng công kích, cho dù thực lực Tín Dương cao tới đâu đi chăng nữa, cuối cùng có thắng thì cũng sẽ là thắng thảm.
Nhưng nếu như lui lại một bước, Đoan Mộc Vũ không thể nào liên tục thúc dục quan tài hàn ngọc, hắn cũng không thể vĩnh viễn lưu lại chỗ này. Chỉ cần bọn họ lên đường, Tín Dương đương nhiên có thể triển khai công kích bất cứ nơi đâu, bất kỳ chỗ nào.
Chuyện này thực sự nan giải!
Thầm than một tiếng, Đoan Mộc Vũ gọi đám người Từ Trần Phong lại và ra lệnh cho bọn họ bảo vệ xung quanh. Còn bản thân hắn thì khoanh chân ngồi trên quan tài, tranh thủ tối đa thời gian khôi phục toàn bộ pháp lực, sau đó mới dùng hàn thiết chủy thủ cắt từ chiếc quan tài ra mười miếng hàn ngọc cỡ bàn tay.
Tiếp theo, hắn lại lấy máu Xích Mục yêu lang đã đông cứng từ trong quan tài băng ra ngoài, dùng pháp lực rã đông, rồi nhúng ngón trỏ tay phải vào, cẩn thận vẽ lên mười miếng hàn ngọc. Chỉ trong khoảnh khắc, mười con Xích Mục yêu lang có vẻ hết sức sống động đã hiện ra trên mặt hàn ngọc.
Phương pháp này cùng với phương pháp vẽ ma thần ba đầu lúc trước đều là một loại, có tên là Thần Du Thuật. Pháp thuật này mang hàm ý dùng thần thông pháp lực mượn chất môi giới nào đó để tái hiện những thứ trong trí nhớ. Nhưng sau khi tái hiện, sự vật rốt cục cường đại đến mức nào, thì phải xem thực lực bản thân của người thi thuật.
Lúc này sau khi vẽ xong mười con Xích Mục yêu lang, Đoan Mộc Vũ bấm pháp quyết, quát một tiếng “đi”!
Vừa mới dứt lời, chỉ nghe thấy một loạt tiếng sói tru. Mười miếng hàn ngọc đột nhiên vỡ vụn, sau đó hóa thành mười con Xích Mục yêu lang bằng băng. Nếu không phải toàn thân chúng phát ra hàn khí thì gần như giống hệt với con Xích Mục yêu lang lúc trước, chiều cao cũng tầm ba trượng.
"Mỗi người một con!"
Lớn tiếng quát lên, Đoan Mộc Vũ rút quan tài hàn ngọc lên khỏi mặt đất, thân hình nhoáng lên, đã ở trên lưng một con sói băng. Hắn là người đầu tiên xuất phát, lao vọt về phía dòng sông lớn ở phía bắc. Còn đám người Từ Trần Phong cũng không một chút do dự, thi nhau quát lên, rồi đồng loạt nhảy lên lưng sói theo sát phía sau.
Diễn biến đó khẳng định đã khiến cho Tín Dương đang núp ở phía xa ngạc nhiên không dứt. Ả thật sự không thể nào tưởng tượng nổi, một người tu hành cảnh giới Tàng Phong sao lại có thể xuất ra nhiều thủ đoạn như vậy? Tốc độ di chuyển của sói băng cực nhanh, trong lúc ả ngây người có một lúc chúng đã chạy đi được hơn trăm trượng, so với Tuyết Phong Kỵ ở thế tục còn nhanh hơn.
"Hừ! Muốn trốn? Không có cửa đâu!"
Trong lòng sôi lên vì giận, Tín Dương ngự kiếm bám đuổi sát sao, nhưng gần như cùng một lúc, Đoan Mộc Vũ ở phía trước đã bấm pháp quyết, điên cuồng quát lên: "Thiên thanh địa trọc, nhị khí đồng nguyên, cuồng phong vạn dặm, Phù Không Thuật!"
Một đạo pháp thuật xuất ra, cuồng phong đột nhiên nổi lên, nhanh chóng cuốn quanh mười con sói băng. Ngay tức thì, tốc độ của chúng đã tăng lên gấp đôi.
Ngay sau đó, Đoan Mộc Vũ lại một lần nữa bấm pháp quyết, tiếp tục quát: "Hoàng thổ tinh hàng, địa hậu thiên cực, di sơn đảo hải, Thông ―― Đồ ―― hiện!"
Lúc này lại là một pháp thuật hệ thổ. Mặc dù pháp lực của Đoan Mộc Vũ thấp kém, nhưng vẫn có một chút hiệu quả. Chỉ thấy một chùm sáng màu vàng từ trong tay hắn bay ra trong tiếng gào thét, giống như một đám cát vàng bay lượn phía trước mười con sói băng. Trên đường đi, những chướng ngại hầu như bị quét sạch chỉ trong nháy mắt.
Kể từ lúc đó, tốc độ chạy như bay của mười con sói băng lại tăng lên một chút nữa, kéo dãn thêm khoảng cách với Tín Dương. Trong thời gian ngắn, cho dù ả ngự kiếm phi hành nhưng vẫn không tài nào đuổi kịp.
Thật ra do Đoan Mộc Vũ có quá ít pháp lực, nếu không chỉ cần sử dụng các loại pháp thuật mà hắn nắm giữ thì vừa đánh vừa chơi cũng đủ giết chết Tín Dương.
Tuy vậy, chắc chắn hắn sẽ không cho phép Tín Dương đuổi theo nhàn hạ như vậy. Hắn réo gọi Tào Khải một tiếng, hai người đồng thời giương cung lắp tên, bắn thẳng về phía Tín Dương đang cách bọn họ mấy trăm trượng ở phía sau. Đoan Mộc Vũ thì không cần phải nói nhiều. Hắn dựa vào uy lực của cường cung chín thạch, cho dù không sử dụng pháp thuật huyết tế, tầm bắn của hắn vẫn có thể đạt tới nghìn trượng. Mà tài bắn cung của Tào Khải lại là tốt nhất trong đám người Từ Trần Phong, mượn lực của Hắc Long cung, cũng có thể bắn tới tầm bảy tám trăm trượng.
Mấy người Từ Trần Phong cũng không chịu lép vế, tranh nhau cầm lấy đà cung của mình, dốc hết sức lực bắn về phía sau.
Từ lúc đó trở đi, Tín Dương nếm đủ mọi đau khổ. Lúc này, ả còn cách hơn năm trăm trượng nhưng không thể thúc dục kiếm khí triển khai công kích được. Hiện giờ bởi ả đang ở trên kiếm, mặc dù tốc độ nhanh chóng, nhưng phòng ngự lại giảm xuống một chút. Gặp trận mưa tên từ phía trước bắn ngược lại, ả lập tức phải né tránh. Bởi vì trong tình huống như vậy mà bị tên bắn trúng, tương đương với việc phải chịu lực sát thương gấp hai đến ba lần.
Nếu chỉ có tên của đám người Từ Trần Phong, thì cũng chẳng nói làm gì. Nhưng những mũi tên do Đoan Mộc Vũ bắn ra, kiểu gì ả cũng phải né tránh. Kể từ lúc đó, mặc dù ả chiếm ưu thế về thực lực, nhưng sau cả nửa ngày trời vẫn không sao thu hẹp lại khoảng cách xuống. Ả thực sự đã giận đến mức đầu muốn bốc khói, răng nghiến kèn kẹt.
Đến lúc này, đám người Từ Trần Phong đã không còn phải chật vật vì phải chịu áp lực như lúc trước, vô cùng khoái chí. Bọn họ không nhịn được mà cười ha ha, thuận miệng phun ra đủ các loại câu chửi tục tĩu. Lúc ở trong quân đội, bọn họ đâu có cần phải giữ gìn lời ăn tiếng nói đối với địch nhân! Hơn nữa giọng nói lại thô lỗ, từng câu từng chữ đều giống như tiếng ma chê quỷ cười lọt vào tai Tín Dương, càng khiến cho ả giận đến mức phát điên. Đuổi theo thì đuổi không kịp, mắng cũng mắng không lại, quả thật khó chịu muốn chết quách đi cho rồi.
Cứ như vậy, tình trạng kẻ đuổi người trốn kéo dài đến hơn trăm dặm. Đám người Từ Trần Phong đã không còn sức lực bắn cung từ lâu nữa rồi, mà chỉ còn lớn tiếng mắng chửi không ngừng. Đoan Mộc Vũ vẫn còn có thể tiếp tục bắn cung, nhưng Phù Không Thuật và Di Sơn Pháp Thuật hắn thi triển lúc trước cũng sắp đến lúc hết hiệu quả. Lúc đó, bọn họ có thể sẽ lâm nguy.
Đúng lúc đó, từ phía dòng sông lớn trước mặt bỗng nhiên có ba luồng kiếm quang bay lên, lao vọt về đám người Đoan Mộc Vũ. Nhìn thấy cảnh này, Tín Dương vội vàng ngừng truy đuổi, gấp rút lao ngược về phía sau. Chỉ trong chốc lát ả đã biến mất không còn tung tích.
Ba luồng kiếm quang đó xẹt qua phía trên đầu đám người Đoan Mộc Vũ, sau đó gấp rút giảm tốc độ, lượn vòng lại đuổi theo bọn họ. Một trong số những người đang đứng trên ba luồng kiếm quang đó mừng rỡ hô lớn: "Tên ngốc, tên ngốc mau dừng lại!"
Giọng nói này đích xác là của Trình Nguyệt đã lâu không gặp.
Thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, lúc này Đoan Mộc Vũ mới quát lên khiến sói băng dừng lại. Trong khi đó, ba luồng kiếm quang đó cũng nhanh chóng hạ xuống. Có năm người đứng bên trên đó. Ngoại trừ Tác Ly, Trình Nguyệt ra, còn có Anh Nhược và một lão đầu hèn mọn đen thui, vô cùng bẩn thỉu. Khuôn mặt lão đầy nếp nhăn, đầu tóc bù xù như tổ chim.
Nhưng điều khiến cho Đoan Mộc Vũ cảm thấy kinh ngạc nhất, là người mà hắn vẫn tưởng rằng đã chết từ lâu - Tiểu Hà Nhi lại đang đi theo sát bên cạnh Anh Nhược.
"Đoan Mộc sư đệ, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Theo những gì Tiểu Hà Nhi đã kể lại, chúng ta còn tưởng rằng ngươi đã không may tử nạn rồi. Thanh Mộc đại thần ở trên cao, ngươi quả nhiên có thể gặp dữ hóa lành!"
Vừa thấy mặt, Tác Ly là người đầu tiên mừng rỡ hét lớn, Trình Nguyệt cũng không ngừng hỏi han. Hai người bọn họ tính ra là có quan hệ thân thiết với Đoan Mộc Vũ nhất.
"Đoan Mộc sư đệ, ta vừa nhìn thấy có người tu hành đuổi giết các ngươi. Có chuyện gì vậy?" Anh Nhược cũng mở miệng hỏi. Mặc dù vẫn lạnh như băng, nhưng giọng nói lại lộ rõ ý quan tâm.
"Không sao, chỉ là nhãi nhép mà thôi!"
Đoan Mộc Vũ mỉm cười, không muốn nói thêm về chuyện đó. Liếc nhìn Tiểu Hà Nhi vẫn luôn nhút nhát e lệ, núp ở sau lưng Anh Nhược một cái, rồi hắn mới quay sang chắp tay thi lễ với lão đầu hèn mọn kia: "Đoan Mộc Vũ bái kiến đại sư huynh!"
"Ồ? Làm sao ngươi nhận ra được ta?" Lão đầu kia hấp háy mắt, khá tò mò. Hiển nhiên, lão là đại đệ tử của Thương Minh Tử - Khô Mộc.
"Hồi bẩm đại sư huynh, rất đơn giản, chính là vì cái hồ lô sau lưng huynh. Thường ngày nó vẫn được nhóc mập ôm theo. Cho nên, không phải sư huynh thì còn ai vào đây nữa?" Đoan Mộc Vũ thản nhiên đáp. Hắn biết, thằng nhóc Lý Dật Phong được Khô Mộc cưng chiều vô cùng, cho nên mới có thể thường xuyên tới chỗ lão luyện chế đan dược lấy tàn đan làm đồ ăn vặt.