Trưa hôm đó, Hoàng Quân cho tất cả ngừng lại ở một tiểu lâu để ăn cơm.
Khi chàng đỡ Bích U xuống xe thì nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng nên hỏi:
– Nàng không khỏe ư?
– Thiếp không sao, chàng đừng lo – Nàng mỉm cười và nói.
– Ừm – Tuy là nói vậy nhưng trong lòng chàng rất lo, đoạn đường này quá dài, sợ là sức khỏe nàng sẽ không chịu nổi mất.
Khi ăn cơm, Bích U nói với Thuận Đức, tiểu Hồng và tiểu Thúy:
– Nào, các ngươi ngồi xuống ăn cơm với chúng ta luôn cho vui nhé!
– Dạ, để chúng nô tài ngồi chỗ khác cũng được – Thuận Đức trả lời, đùa à, hắn không thể bỏ lễ nghi được.
– Ở nơi này mà còn để ý những lễ nghi đó làm gì, nào, nào ngồi xuống ăn cho vui đi – Bích U tiếp tục thuyết phục.
Ôi, nhiều thức ăn như thế này thì làm sao nàng với phu quân ăn hết, cho nên không thể lãng phí được!
Nếu như mọi người mà biết suy nghĩ này của nàng thì sẽ đồng loạt nói “vương phi à, người suy nghĩ quá nhiều rồi đó a”.
Nhìn thấy một tia do dự trong mắt họ thì Hoàng Quân nói:
– Ngồi xuống ăn cơm hết đi.
– Tạ ơn chủ tử – Cả ba người đều vui vẻ ngồi xuống ăn cơm.
*********
Đoàn người cứ ngày đi đêm nghỉ như vậy, cuối cùng cũng đến Đại Chiêu. Nghe người báo lại chắc còn khoảng một ngày nữa là sẽ đến kinh thành của Đại Chiêu, cả Hoàng Quân và Bích U đều vui mừng, Bích U vui mừng sắp gặp lại phụ thân, còn Hoàng Quân thì vui mừng vì Bích U sắp được nghĩ ngơi, nhìn xem, mới có nửa tháng mà nàng tiều tụy hẳn đi, vốn dĩ người không có tí thịt nào mà còn ốm thêm.
– Làm gì mà nhìn thiếp chăm chăm vậy hả?
– Tại nương tử của ta thật là xinh đẹp – Chàng ôm nàng vào lòng.
– Miệng lưỡi thật ngọt – Nàng bĩu môi.
– Sắp được gặp phụ thân rồi, nàng có vui không, hửm – Chàng ôn nhu hỏi.
– Hìhì… thiếp vui lắm, cảm ơn chàng đã vì thiếp mà làm nhiều việc như vậy – Nàng hôn vào môi chàng một cái như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại giữ chặt gáy nàng và làm sâu sắc thêm nụ hôn đến khi cả hai đều thở hồng hộc.
– Này, sau khi gặp phụ thân xong thì thiếp sẽ dẫn chàng đi xem cái này hay lắm – Nàng kể chuyện cho chàng nghe.
– Thế nhà nàng không có huynh đệ, tỷ muội gì sao – Chàng nghi vấn.
– Có chứ, nhưng họ không thích chơi với thiếp – Nàng buồn buồn khi nghĩ đến Gia Linh, tại sao tỷ ấy lại thích ganh đua với mình như vậy chứ?
– Được rồi, nàng đừng buồn nữa vì sau này ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng – Chàng ôm nàng vào lòng và an ủi, chàng đau lòng nghĩ tại sao bảo bối của chàng lại chịu cô đơn như vậy chứ?
– Vâng, thiếp sẽ không nghĩ nữa vì bên cạnh thiếp đã có chàng rồi.
*****************
Hoàng cung nước Đại Chiêu…
– Trẫm nghe người báo lại là thất vương gia của Đại Sở sắp đến, Quý thượng thư, khanh hãy chuẩn bị tiếp đón và chịu trách nhiệm về an toàn của thất vương gia khi còn ở Đại Chiêu chúng ta, được không – Hoàng đế Đại Chiêu hòa ái nói, khi nhìn đến Quý Sinh thì ông thấy thật có lỗi vì năm đó đã đưa tiểu nữ của Quý Sinh đến biên quan.
– Thần sẽ không phụ sự kì vọng của hoàng thượng – Quý thượng thư trả lời, nghĩ đến Đại Sở thì ông càng nhớ con gái của mình hơn.
U nhi của phụ thân, giờ này con đang ở đâu vậy chứ?
Sau khi về đến nhà, thì Quý thượng thư đến U Lan viên, nhìn cảnh còn mà người mất làm cho ông càng đau lòng hơn, bất giác hai mắt ông hơi mờ mịt.
U nhi, con có khỏe không, con có biết là phụ thân rất nhớ con không?
– Lão gia, ông đừng nghĩ nữa, ta tin rằng Bích U sẽ bình an thôi – Từ thị an ủi ông nhưng trong lòng lại cười lạnh nghĩ “không sao mới là lạ đó”, thật đáng đời, hừ…
– Đúng đó, phụ thân đừng lo lắng quá – Gia Linh cũng an ủi ông nhưng trong lòng thì thầm hận ông quá bất công, cùng là con ông nhưng tại sao lúc nào ông cũng thương Bích U hơn.
Nhìn hai bộ mặt giả nhân giả nghĩa này ma Quý thượng thư thêm phiền, ông cười lạnh và nói:
– Đương nhiên là U nhi sẽ không sao rồi.
Chờ cho ông đi xa rồi, Gia Linh mới cười châm chọc:
– Hừ! Không sao mới là lạ đó, biết đâu bây giờ nàng ta đã trở thành quân kĩ rồi, ha ha…
– Hư! Nhỏ tiếng thôi chứ không phụ thân của con lại nghe thấy đó – Từ thị thấp giọng mắng mới làm cho nàng ta im lặng.
Nhưng trong lòng Từ thị thì vô cùng đồng ý với suy nghĩ của Gia Linh, thử hỏi có mấy ai đi hòa thân mà có kết cục tốt chứ hả?
*************
Tối đó, đoàn người của Đại Sở dừng lại ở ngoại ô của kinh thành Đại Chiêu, ngày mai sẽ được vào thành, sẽ được gặp phụ thân lam Bích U thật hưng phấn đến mức không ngủ được.
– Sao vậy? Hửm – Chàng ôm nàng dỗ dành.
– Ngày mai sẽ được gặp phụ thân, không biết ông có khỏe không, ông có thương tâm vì thiếp không, ô… ô… thiếp là đứa con bất hiếu mà – Nàng bật khóc.
– Ngoan nào, đừng khóc nữa, chắc là ông vẫn khỏe mà – Chàng dỗ dành.
Một lúc sau, nhìn nàng mệt vì khóc mà ngủ say trong lòng chàng thì chàng vô cùng đau lòng.