Khi đoàn người của Đại Sở đến cổng hoàng cung của Đại Chiêu thì Hoàng Quân mới cho dừng ngựa, rồi chàng bước xuống và đỡ Bích U xuống.
Khi thấy khuôn mặt của Bích U thì Quý thượng thư sững sờ, ông như không tin vào mắt mình nữa.
Tại sao vị tiểu thư kia lại giống U nhi của ông vậy chứ, hay vị này chính là U nhi của ông nhưng tại sao con bé lại đi với thất vương gia của Đại Sở? Bây giờ trong đầu của ông có rất nhiều nghi vấn đến nỗi thất thần cho đến khi người bên cạnh nhắc nhở thì ông mới tiến lên, chắp tay và nói:
– Hoàng thượng lệnh cho hạ quan đứng đây đợi ngài, xin mời ngài theo hạ quan đi gặp hoàng thượng.
Khi thấy ông, hốc mắt của Bích U đỏ lên, nàng thật muốn chạy đến ôm ông và nói rằng nàng đã trở về.
Hoàng Quân thấy nương tử nhà mình kích động như vậy nên hỏi:
– Sao vậy? Hửm?
– Người đó là phụ thân của thiếp – Nàng nói nhỏ đủ để hai người bọn họ nghe.
Chàng ôn nhu vỗ tay nàng ý bảo nàng hãy bình tĩnh.
**************
Khi gặp hoàng thượng nước Đại Chiêu thì Hoàng Quân chắp tay và nói:
– Thất vương gia của Đại Sở xin ra mắt hoàng thượng, chúc hoàng thượng kim an.
– Đừng khách sáo, mới ngồi – Hoàng thượng nước Đại Chiêu lên tiếng, sau đó ông lại nói:
– Thất vương gia chắc đi đường đã thấm mệt nên cứ ở lại trong cung đi, năm ngày sau sẽ dự tiệc, thất vương gia cảm thấy thế nào?
Đối với chàng trai trẻ tuổi, tài cao này thì ông rất thưởng thức nhưng đáng tiếc là chàng lại là một vương gia của nước khác?
– Đa tạ hoàng thượng đã tiếp đãi nhưng ta muốn đến phủ của Quý thượng thư ở, về tình về lý thì ta nên đến phủ thượng thư, ta là con rể của ngài ấy thì nên ở phủ của thượng thư – Chàng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Hoàng đế và Quý thượng thư bốn mắt nhìn nhau, hoàng thượng thì ngạc nhiên còn Quý thượng thư thì vui mừng đến phát run.
Thì ra thất vương phi là U nhi, U nhi của ông đã trở về rồi a!
– Ồ, vậy sao, xin hỏi ngài cuới con gái nào của Quý khanh vậy – Tại sao ông không biết gì hết vậy?
– Là quận chúa Bích U, nói đến chuyện này thì ta nên cảm tạ hoàng thượng mới đúng vì năm đó ngài đã đưa nàng đến biên quan – Chàng trào phúng, chàng thật khinh thường hành động vào năm đó của ông ta.
Hoàng đế Đại Chiêu chột dạ về sự hèn nhát của mình vào năm đó, rồi ông nói:
– Quý khanh, vậy thì an toàn của thất vương gia, trẫm giao lại cho khanh.
– Vâng – Quý thượng thư vui mừng vì như vậy ông có thể gần gũi với U nhi được rồi.
************
– Phu nhân, phu nhân, lão gia về rồi, còn có thất vương gia Đại Sở cũng đến… – Nha hoàn chạy vào bẩm báo.
– Có gì mà ngạc nhiên dữ vậy hả – Bà ta quát, chỉ là một thất vương gia nho nhỏ thôi mà làm như thấy hoàng thượng nước Đại Sở vậy?
– Người không biết đâu, thất vương phi là Bích U tiểu thư đấy ạ!
– Cái gì? Không ngờ nàng ta lại tốt số đến vậy, mau, chuẩn bị cho ta, chúng ta đi ra đại sảnh – Bà ta vội vàng dặn nha hoàn ăn mặc thật xinh đẹp.
**********
Còn lúc này, ở đại sảnh, Bích U quỳ xuống và nói:
– Con gái bất hiếu không thể phục dưỡng cho phụ thân lúc tuổi già được, xin phụ thân tha tội – Rồi nàng dập đầu trước ông.
– Con sống vui vẻ, hạnh phúc là ta vui mừng rồi, nào, đứng lên đi – Hốc mắt của ông đỏ lên, đây là con gái tri kỉ nhất của ông đó, rồi ông đỡ nàng lên làm cho mắt của Bích U cay xè, thấy vậy nên ông trêu chọc:
– Đừng khóc, nếu không thất vương gia sẽ trêu chọc con đấy!
– Chàng ấy mà dám – Bích U cười đùa và giơ nắm đấm ra.
– Vâng, vâng, nương tử nói phải, nương tử là lớn nhất nên ta không dám – Chàng cười đùa làm cho nàng về bực mình vừa ngọt ngào.
Nhìn hai người “liếc mắt đưa tình” thì tảng đá trong lòng của Quý thượng thư mới được bỏ xuống, ông chỉ sợ con gái của mình không hạnh phúc thôi!
Rồi Từ thị đến làm vẻ mặt của Quý thượng thư và Bích U trầm xuống, làm cho Hoàng Quân hiểu ra, sợ rằng những ngày U U còn ở nhà thì người này không đối xử tốt với nàng, mới nghĩ đến thôi đã làm chàng đau lòng rồi, tại sao bảo bối của chàng không có được một tuổi thơ vui vẻ chứ?
Bảo bối, nàng yên tâm đi, từ nay, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng, sẽ không để cho nàng rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.
Còn các nha hoàn thì nghĩ rằng sắp tới sẽ có một cuộc chiến tranh vì ai cũng biết phu nhân rất ghét tiểu thư, nhưng bây giờ thân phận của tiểu thư đã khác xưa, để xem bà ta còn làm gì nữa? Hừ!
Khi Từ thị đến gần Bích U thì thấy sắc mặt của nàng tái nhợt thì nghĩ là nàng sống không tốt, cũng đúng thôi hoàng thất thì có mấy ai thật sự tốt chứ nên bà cười lạnh trong lòng, bà đã nói mà làm gì mà nàng ta lại tốt số thế chứ? Ha ha! Thật đáng đời.