Tối hôm sau,Âu Diệc Phong lái con xe Rolls Royce đến nhà của Lâm Như.Vì tối nay cô sẽ đến nhà hắn dùng bữa tối. Lâm Như đã chuẩn bị xong xuôi,cô mặc một chiếc váy trắng thanh lịch,tóc búi lên,đôi giày cao gót màu trắng cùng với chiếc vòng cổ trân châu trắng. Nếu như ông trời có thể ban cho cô một đôi cánh nữa thì đúng là thần tiên tỷ tỷ giáng thế.
Cô nghe tiếng xe ở bên ngoài thì biết ngay hắn đax đến,nhẹ nhàng cất bước đi ra.Đập vào mắt cô chính là chiếc xe Rolls Royce màu đen bóng loáng,ở bên trong lấp ló bóng hình của Âu Diệc Phong. Cô trố mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe.
Hắn ngồi trong xe thấy cô đứng ngây người liền trực tiếp mở cửa xe bước ra ngoài.
- "Cô sao vậy?"
- "Hả?"
Cô giật mình. -"Không,tôi không sao!"
- "Lên xe đi!"
Hắn mở cửa xe giúp cô rồi khoá cửa lại,quay về ghế lâi của mình nhấn bàn đạp rồi sau đó lao nhanh trên đường.
Lâm Như ngồi ở ghế lái phụ,cô giương mắt nhìn quanh nội thất trong xe.
- "Đây là chiếc Rolls Royce đúng chứ?" Cô hỏi.
- "Ừ! Cô cũng biết về mấy loại xe sao?"
- "Không hẳn. Nhưng mà hãng xe này rất nổi tiếng được sản xuất tại Anh,giá rất cao,là nơi sản xuất xe có tiếng và lâu đời. Anh mua chiếc này giá bao nhiêu vậy?"
- "Gần 37 tỷ."
Cô nghe xong cái giá mà sốc nặng,biết là hãng xe này giá rất cao nhưng không ngờ nó cao đến mức 37 tỷ. Cô tự suy nghĩ trong đầu chẳng biết bản thân mình mới kiếm ra 37 tỷ để mua con xe này nữa.
Lâm Như thốt lên: -"Anh giàu thật đấy!"
- "Giờ mới biết à?" Hắn cười khẩy một cái rồi tiếp tục lái xe.
Đi qua một con phố cô bỗng thấy một bóng đen nào đó.
- "Ai vậy?" Hắn hỏi.
- "Tôi không biết nữa nhưng có cảm giác rất quen,hình như rất giống với anh." Cô nói.
- "Anh em song sinh với tôi chăng?"
- "Chắc là vậy. Nó có một màu đen mượt như tóc của anh,đôi mắt đen tuyền,chạy nhanh,đã thế còn có bốn chân rất nhìn giống với anh."
Này này! Khoan đã nhá,đây chẳng phải là đang miêu tả một con chó sao? Ý của Lâm Như rõ ràng là đang nói hắn giống với một con chó chứ gì nữa. Cô gái này thạt biết chọc người ta tức chết mà. Âu Diệc Phong mặc dù hơi tức khi bị người khác mạo phạm như thế nhưng hắn chỉ liếc qua cô một cái rồi tiếp tục ung dung lái xe. Lâm Như ngồi bên cạnh không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.
Khoảng 15 phút sau thì đến nhà của Âu Diệc Phong. Trong nhà đèn điện sáng trưng cả lầu trên lẫn lầu dưới,chưa vào mà đã nghe thấy tiếng đàn piano êm tai rồi.
Hắn mở cửa xe cho cô rồi chìa bàn tay ra trước mặt. -"Nắm lấy."
Cô chần chừ trong giây lát rồi cuối cùng cũng đặt bàn tay nhỏ của mình lên bàn tay của con "chó" to xác kia. Mặt cô nóng ran,ngại ngùng chỉ biết im lặng mặc cho hắn dắt tay đi vào trong nhà.
Vừa vào trong đã thấy khung cảnh mọi người chạy đôn chạy đáo làm việc,cô còn nghe thấy giọng của một người hét lớn: -"Cậu Phong về rồi!"
Hắn quay người sang phía cô,bắt gặp gương mặt cô đang đỏ ửng hắn cười nhẹ rồi lấy tay cốc nhẹ vào trán cô một cái.
- "Nhớ diễn cho nhập tâm vào nhé!"
- "À...ừm,biết rồi!"
Thấy Âu Diệc Phong đã về còn dẫn theo bạn gái đến bà Âu liền nhanh chóng từ trong bếp đi ra,niềm nở đón tiếp.
- "Cháu đến rồi sao,nhanh nhanh lại đây ngồi đi!"
Bà Âu cầm lấy tay Lâm Như định dẫn cô lại phía ghế sô pha nhưng bàn tay bị Âu Diệc Phong nắm chặt lại. Cô liền trừng mắt nhìn hắn ý bảo "Bỏ tay ra!". Hắn cười cười rồi sau đó cũng buông tay cô ra.
- "Nào nào! Cháu ngồi xuống đi!"
- "Vâng!"
Bà Âu sai người hầu tiến đến rót trà.
- "Cháu uống chút trà đi rồi mình vào ăn tối. Đồ ăn nấu xong rồi nhưng đang được người bày biện,cháu chờ chút nhé!"
- "Vâng!"
Cô nhận lấy chén trà rồi uống một ngụm,trong lúc uống trà cô có liếc mắt qua nhìn bà Âu,bà ấy thong dong cầm tách trà lên một cách nhã nhặn,điệu ngồi toát lên khí chất của quý tộc. Bà Âu ngồi hỏi thăm tình hình công việc của Lâm Như một lúc thì ngoài cổng lại vang lên tiếng còi xe kin kít. Âu Diệc Phong đang ngồi phía đối diện Lâm Như và bà Âu,đang chăm chú nhìn vẻ mặt xinh đẹp của cô thì bị tiếng còi xe làm ồn hắn mới quay sang hỏi quản gia.
- "Ai vậy?"
- "Dạ...là Bạch tiểu thư đến ạ!"
Nghe đến chữ Bạch là đủ hiểu ai đến rồi. Bạch Nhược Phi đến. Cô ta đi vào mặc một chiếc váy mài đỏ loè loẹt,là kiểu dáng ôm bó sát nên vòng nào vòng nấy của cô ta đều lộ rõ. Trái ngược với Bạch Nhược Phi thì cô chỉ mặc chiếc váy trắng suông đơn thuần nhưng đầy sự tinh tế và thẩm mỹ,toát lên vẻ thanh thuần.
Cô ta bước vào sắc mặt của Âu Diệc Phong cũng ngay lập tức thay đổi,hắn cau mày tỏ vẻ khó chịu.
- "Cháu chào bác,lâu rồi cháu mới đến không biết bác còn nhớ Phi Phi nữa không?"
Bà Âu đang say sưa nói chuyện với Lâm Như thì Bạch Nhược Phi đến,bà liền dừng lại cuộc trò chuyện đảo mắt qua phía cô ta.
- "Nhược Phi,là cháu à! Ta còn tưởng cháu không đến cơ. Mau mau,lại đây!"
- "Vâng cháu đến ngay đây!"
Bạch Nhược Phi đến ngồi gần bà Âu rồi quay mặt qua Âu Diệc Phong. Giọng cô ta yểu điệu nói: -"Anh Phong,lâu rồi không gặp. Anh có biết là em nhớ anh lắm không hả?!"
Hắn im lặng. Cô ta bắt đầu tám chuyện với bà Âu không quan tâm đến sự có mặt của Lâm Như. Cô thì bình thản,sắc mặt không chút thay đổi,ung dung cầm tách trà mà uống. Hắn trong lòng rất bực bội,liền hỏi thẳng bà Âu: -"Mẹ mời Bạch Nhược Phi đến à?" Bà không đáp vẫn mải mê nói chuyện với Bạch Nhược Phi. Hắn liền đi tới nắm lấy tay của Lâm Như.
- "Đến giờ ăn rồi,đi thôi! Chắc là em đói lắm."
Lâm Như bị thứ sức mạnh to lớn kia kéo vào trong phòng ăn. Trên bàn ăn trải đầy đủ món ăn ngon,mùi thơm phức bay khắp căn phòng. Âu Diệc Hoàng,Diệp Nhã Kỳ đã ngồi chờ sẵn ở đấy.
- "Em chào hai anh chị!" Lâm Như chào hỏi.
- "Ôi chào! Em dâu đây rồi à,làm anh chờ mãi. Nào ngồi xuống đi!"
- "Lâm Như,lâu rồi không gặp em!" Diệp Nhã Kỳ nói.
Hắn kéo cô ngồi xuống hàng ghế phía bên cạnh Âu Diệc Hoàng,Diệp Nhã Kỳ thì ngồi phía đối diện,Âu Tuyết Du ở trên lầu cũng nhanh chóng chạy xuống.
- "A! Chị Lâm Như đến rồi!" Tuyết Du chạy đến chỗ cô sau đó ôm choàng lấy. -"Em ngồi gần chị nhé!"
Cô tươi cười gật đầu. Lúc này bà Âu và Bạch Nhược Phi cũng đi vào. Cô ta cũng hớn hở chào vợ chồng Âu Diệc Hoàng nhưng họ chẳng mảy may đáp lại. Ánh mắt của Diệp Nhã Kỳ cũng bắt đầu loé lên một tia sét,rất rõ ràng ánh mắt này chính là đang căm ghét Bạch Nhược Phi. Cô ta ngồi xuống bên cạnh Diệp Nhã Kỳ,liên tục bắt chuyện nhưng chị ta không đáp câu nào.
- "Được rồi mấy đứa ăn đi! Hôm nay nhiều món ngon lắm!"
Cô e dè cầm đôi đũa gắp một miệng rau cho vào miệng,thấy cô từ đầu đến cuối chỉ đè mấy món rau mà ăn hắn bèn hỏi: -"Sao vậy? Ăn mấy món khác đi sao lại ăn mãi rau thế?"
Cô nhỏ nhẹ,ghé sát vào tai hắn đáp: -"Tôi đang giữ dáng,anh ăn đi cứ mặc xác tôi."
- "Giữ dáng sao? Sao phải giữ?"
- "Anh không thấy thân hình bốc lửa kia của Bạch Nhược Phi sao? Tôi đang ghen tỵ với cô ta nên phải ăn kiêng đấy!"
Hắn phì cười,cái giọng điệu này của cô ý là đang nói móc Bạch Nhược Phi đây mà. -"Ăn đi chứ dáng heo của em có giảm cũng như không thôi."
Cô bĩu môi "hừ" một tiếng.
- "Ăn tôm không? Tôi bóc cho em nhé?"
- "Khỏi cần,anh lo mà ăn đi để lấy sức mà chơi em gái nóng bỏng kia."
Hắn chỉ cười gắp con tôm vào sau đó bóc vỏ cho cô,lần đầu tiên hắn làm thế này chỉ vì một người phụ nữ đấy. Đúng là sức mạnh của tình yêu có thể làm thay đổi tất cả,sắt đá cũng phải mòn.
Bạch Nhược Phi lúc này quay qua định bắt chuyện với Âu Diệc Phong thì thấy cảnh hắn đang bóc vỏ tôm cho Lâm Như. Cô ta giờ mới để ý đến cô.
- "Ồ! Anh Phong,cô ta là ai vậy? Tại sao lại ngồi cùng anh."
- "Bạn gái tôi." Hắn lạnh nhạt đáp.
Nhận được câu trả lời của hắn như vậy Bạch Nhược Phi giật mình đứng thẳng dậy,tay đập mạnh vào mặt bàn.
- "Anh nói gì cơ?"
- "Bố cô nghèo đến mức không mua nổi cho cô cái máy trợ thính à?" Âu Diệc Phong gằn giọng,tay vẫn không ngừng bóc vỏ tôm,mắt chẳng thèm nhìn cô ta dù chỉ một cái.
- "Bác gái,bác nhìn đi anh Phong đối xử với cháu như vậy đó!"
Bạch Nhược Phi than khóc với bà Âu nhưng bà chả nói gì. Diệp Nhã Kỳ định đứng lên bảo cô ta bớt làm ồn thì bà Âu liền nháy mắt,Diệp Nhã Kỳ như chợt nhận ra ý nghĩ trong đôi mắt của bà bèn thôi. Ý bà ấy chính là dùng Bạch Nhược Phi để kiểm tra xem độ nhanh trí của Lâm Như như thế nào.
Cô ả tức giận giơ ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt Lâm Như. Chảng chút kiêng nể mà gào:
- "Mày! Chính mày đã quyến rũ anh Phong của tao. Anh Phong anh nói đi rốt cục là nó hơn em cái gì chứ? Xinh đẹp sao? Chẳng nhẽ em thế này chưa đủ xinh sao?"
Tất cả mọi người đều im lặng. Lâm Như cảm thấy trong lòng rất khó chịu,bị cô ả này nói như vậy chẳng khác nào đang chửi rủa mình là trà xanh cướp bồ. Cô chẳng thèm nhịn nữa liền nói vào mặt cô ta:
- "Đúng là trên thế giới này người có sắc đẹp sẽ chính là người có quyền. Nhưng cô chớ có quên ở trong một bầy con gái xinh đẹp thì đứa thông minh luôn là đứa chiếm ưu thế."
Cả mấy người còn lại đều giương mắt nhìn,cứ tưởng là cô sẽ im lặng từ đầu đến cuối ai ngờ lại phản bác lại. Và đặc biệt rằng câu trả lời ấy của cô khiến bà Âu rất hài lòng,bà và Diệp Nhã Kỳ gật gù nhìn nhau. Âu Diệc Phong ngồi cạnh cười cười.
- "Mày mày..." Lửa giận trong cô ta bùng lớn nhưng trong tình huống này chẳng biết nên nói,ánh mắt ả lại hướng sang bà Âu lần nữa. -"Bác,chẳng phải bác sẽ hứa gả cháu cho anh Phong sao?"
Cô nghe vậy nhanh như cắt liền đáp trả: -"Tôi chẳng biết ai là người đã cho cô ảo tưởng quá cao về vị trí của mình nhưng rôi xá chắc một điều rằng cô sẽ chẳng làm nên cái trò trống gì đâu. Nhìn cô xem có ai mà đi đến nhà người lớn gặp mặt mà lại mặc một chiếc váy bó sát,hở hang. Nói thật thì trông nó chẳng đẹp đẹp một chút nào cả,rất phản cảm và lố bịch."
- "Mày...mày..."
- "Bình tĩnh đừng nói gì nữa cả kẻo bị sặc xương cá đấy!"
Vừa dứt câu thì Bạch Nhược Phi liền ho sặc sụa,dường như là bị mắc xương cá cô ta liền chạy ra khỏi bàn ăn. Tuyết Du thấy vậy thì bật cười: -"Ahaha! Đáng đời!"
- "Cháu xin lỗi vì đã làm ồn chỉ vì cô ta nói mấy câu rất khó nghe nên là..." Cô vội giải thích.
- "Không sao,không sao cháu cứ tiếp tục ăn đi! Kệ nó." Bà Âu cười cười gương mặt lộ vẻ hài lòng.
Âu Diệc Hoàng đứng phắt dậy kéo tay Âu Diệc Phong. -"Chú Phong ra đây có chút chuyện."
- "Chuyện gì?"
- "Chú mày cứ xách đít ra đây."
Hắn đứng dậy rời đi để Lâm Như ở lại cùng với bà Âu và Diệp Nhã Kỳ.
- "Cháu cứ ăn đi,mặc xác hai thằng đó."
Âu Diệc Hoàng với hắn đi ra ngoài phòng khách. Âu Diệc Hoàng lộ vẻ mặt bất mãn nhìn hắn:
- "Ối dồi ôi em ơi! Sao mày lại đi lại vết xe đổ của anh?"-"Sao?"
- "Sao trăng gì nữa. Đáng lẽ ra mày nên chọn loại phụ dịu dàng,miệng lưỡi ngọt ngào một chút đằng này mày lại chọn ngay loại phụ nữ mồm miệng đanh thép hoa hồng có gai."
- "Ý kiến?"
- "Anh là vì tốt cho mày thôi. Anh nói thật mày mà cưới con bé Lâm Như đó về là trong nhà mình không khác gì nuôi hai con sư tử hà đông. Đéo hiểu sao tao với mày lại có cái gu phụ nữ như này."
Âu Diệc Phong im lặng uống chút trà mặc cho Âu Diệc Hoàng luyên thuyên tứ xứ. Âu Diệc Hoàng chính thực là một người đàn ông sợ vợ hơn sợ mẹ,người đàn ông với niềm đam mê bật nóc nhưng không thành. Âu Diệc ngẫm ngjix giáy lát rồi nói.
- "Loại đàn ông suốt ngày thấp thỏm lo sợ như anh chắc lên giường toàn nằm dưới thân vợ thôi nhỉ?"
***