Buổi chiều tà,ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu vào căn phong,những tia nắng cuối ngày hắt lên gương mặt tuấn tú đang chuyên tâm chăm chú làm việc. Một không gian yên tĩnh đến lạ thường.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đập tan không gian yên tĩnh ấy. Trên mà hình điện thoại hiện lên ba chữ "Âu Diệc Hoàng". Hắn mệt mỏi với tay lấy chiếc điện thoại đang reo,từ từ nhấn nút trả lời.
- "Chú Phong,chú đang ở đâu đấy?" Giọng nói của Âu Diệc Hoàng cất lên.
Âu Diệc Phong nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu. -"Đang ở quân doanh. Có chuyện gì thì nói nhanh lên,đang bận."
- "Mẹ ra lệnh cho chú ngay lập tức trở về nhà."
- "Bảo với bà ấy là đang bận,không về được."
- "Nói thế thì anh đây chịu rồi. Mẹ bảo một là chú tự mình xách cái đít về hai là để mẹ đến xách đít của chú về. Chú xem tính như thế nào được thì tính chứ anh đây không thể giúp được."
Sắc mặt của Âu Diệc Phong ngày càng trở nên khó coi hơn,hai mày cau lại,giọng điệu cũng bắt đầu thay đổi.
- "Kệ bà ấy,bây giờ có rất nhiều chuyện cần giải quyết không thể về,khi khác sẽ về thăm."
Nói xong câu hắn liền lập tức tắt máy. Trước giờ hắn với anh trai Âu Diệc Hoàng đều vậy,ăn nói một cách cộc lốc không đầu không đuôi,không phân biệt trên dưới. Nhiều lúc hắn nói rất ngắn gọn,lại rất thâm độc khiến người đối diện tức đến mức đỏ mặt không thể nói gì thêm. Nếu như có người hỏi dạo này có khoẻ không hắn sẽ đáp lại bằng câu "chưa chết". Từng có lần có một lão già tầm năm mươi mấy tuổi muốn lấy lòng hắn nên rủ hắn đi ăn tối,lão ta hỏi hắn bao nhiêu tuổi hắn trả lời "28",sau đó lão ta lại nói "tôi đây năm nay 59 tuổi",Âu Diệc Phong sau đó đứng phắt dậy hắn nói: -"Yên tâm đi,lúc nào ông chết tôi sẽ đến thắp một nén nhang xem như là phí cho bữa cơm này."
Tầm khoảng 10 phút sau điện thoại lại đổ chuông,hắn liếc mắt qua chiếc điện thoại tưởng là Âu Diệ Hoàng nên định tắt đi nhưng đó là số của mẹ. Hắn do dự một lúc lâu sau đó lại nhấn nút trả lời.
- "Mày có về ngay cho bà mày không hả,thằng kia! Tao nói cho mày biết 30 phút nữa mà mày không có mặt ở nhà thì mày tới công chuyện với tao." Giọng bà ta hung dữ,liên tục quát mắng hắn.
Hắn biết bà đang tức giạn nên đành miễn cưỡng đồng ý 30 phút sau sẽ có mặt tại nhà.
Khoảng 30 phút sau,Âu Diệc Phong mới lái xe về đến nhà. Hừm...để xem nào! Đã bao lâu hắn chưa về nhà rồi nhỉ? Tính ra thì cũng hơn một tháng chưa về. Hắn xuống xe sải từng bước chân dài vào nhà. Mới vào đến cửa đã thấy bà Âu đang hung hăng cầm cây chổi lông gà chờ sẵn ngay ở đó,dường như đã chờ từ rất lâu.
- "Thằng bất hiếu,mày bước ngay vào đây,vào nhanh." Bà giận dữ ra lệnh cho hắn.
Hắn ngoan ngoãn bước vào trong liền bị bà Âu giáng ngay một gậy thật mạnh vào sau lưng. Âu Diệc Phong nhìn chằm chằm vào bà.
- "Mẹ đang làm cái quái gì vậy?"
- "Mày còn hỏi nữa à! Mày nói đi rốt cuộc hơn một tháng qua mày đã làm cái gì mà không về nhà?!"
- "Con bận công việc."
Bà liền giáng thêm một gậy "chổi lông gà".
- "Công việc? Mày suốt ngày mở mồn ra là công việc,sáng sớm mới mở mắt ra đã công việc đến tối mù. Mày...mày...thằng nghiệt chủng này,mày giờ coi công việc của mày là nhất còn cái gia đình này mày coi có hay không cũng không quan trọng à?"
- "Đó là mẹ tự suy diễn chứ con chưa bao giờ nghĩ vậy."
Vừa nói xong lại lập tức ăn ngay hai phát. Vết thương ở sau lưng và ở bụng chưa lành hẳn nêm bị đánh vào khá là rát bất chợt hắn kêu lên.
- "Ah!"
- "Ha,mày mà cũng biết đau à. Đã thế tao đánh thêm mấy phát nữa cho mày chừa,thằng bất hiếu này!"
Nói rồi bà liên tục đánh lên người hắn không ngừng nghỉ. Lúc này Âu Tuyết Du ngồi một bên quay lại cảnh chú mình bị bà đánh rồi gửi cho Lâm Như.
[Tuyết Du: Chị xinh đẹp xem này! Chú nhỏ đang bị bà đánh đó.]
Lâm Như nghe có thông báo tin nhắn đến liền mở điện thoại ra xem,là tin nhắn của Tuyết Du. Cô mở đoạn video Tuyết Du gửi thì phì cười,gửi tin lại cho Tuyết Du.
[Lâm Như: Lớn đầu rồi mà vẫn còn bị mẹ đánh sao?
Tuyết Du: Nhưng mà trông chú nhỏ có vẻ đau đớn lắm,mà bà mỗi lúc còn đánh mạnh hơn nữa."
Lâm Như: Sao lại bị đánh?
Tuyết Du: Tại chú hơn một tháng không về nhà.
Lâm Như: Ồ! Vậy sao.
Tuyết Du: Bây giờ phải làm sao đây ạ? Chú ấy mặt cứ nhăn nhó,chắc đau lắm.
Lâm Như: Bản thân tự làm thì phải tự gánh thôi.
Tuyết Du: Nhưng ưm không muốn thâdy chú bị đánh vậy đâu. Chị Lâm Như nghĩ cách gì đi.
Lâm Như: Chị chịu,làm sao mà chị biết làm như thế nào được chứ.]
Tuyết Du im lặng một lúc suy nghĩ sau đó liền nhắn lại cho Lâm Như.
[Tuyết Du: Chị! Hay là giờ chị phối hợp vớ em để cứu chú nhỏ đi.
Lâm Như: Phối hợp như nào đây?
Tuyết Du: Giờ em sẽ gọi chị sau đó bật loa ngoài cho bà nghe thấy giọng chị.
Lâm Như: Hả? Sao lại phải làm như thế?
Tuyết Du: Chị chỉ cần nghe sau đó rồi ứng phó.
Lâm Như: Nhưng mà em có chắc là làm vậy được không? Chị thấy nó cứ kì kì.
Tuyết Du: Không sao đâu,tin em đi.]
Tiếng chuông điện thoại vang lên,là số của Tuyết Du. Cô chần chừ một lúc sau đó cầm máy lên nhấn nút trả lời.
Tuyết Du thấy Lâm Như đã nghe máy liền lập tức bật loa ngoài hí hửng chạy đến chỗ của Âu Diệc Phong đang bị mẹ đánh tới tấp.
- "Chú,chú ơi! Chị Lâm Như xinh đẹp gọi đến cho chú này!"
Âu Diệc Phong ngạc nhiên nhìn Tuyết Du.
- "Lâm Như gọi đến?"
Bà Âu cũng bất chợt dừng tay lại. Bà quay sang Tuyết Du hỏi: -"Lâm Như? Đó là ai?"
- "Là bạn gái của chú nhỏ đó bà!" Tuyết Du tinh nghịch đáp.
Lâm Như ở đầu dây bên kia nghe rất rõ,Tuyết Du bảo cô là bạn gái của Âu Diệc Phong khiến cô mặt đỏ bừng,thẹn thùng không nói câu nào.
- "Nào chú lại đây ngồi nghe điện thoại của bạn gái nào! Nhanh lên."
Tuyết Du cầm lấy tay hắn kéo hắn đến phía ghế sô pha trước sự ngỡ ngàng của bà Âu.
- "Để cháu cầm điện thoại cho,chú nói chuyện với chị ấy đi."
Âu Diệc Phong nhìn ánh mắt khó hiểu nhìn Tuyết Du rồi sau đó khẽ cất tiếng.
- "Alo."
Lâm Như cố gắng lấy lại bình tĩnh,theo như lời Tuyết Du kể thì bây giờ mẹ của Âu Diệc Phong đang ở bên cạnh,đã thế Tuyết Du còn bảo cô là bạn gái của hắn khiến cô luống cuống. Cô cũng biết rằng bây giờ đã đến lúc khai phá kỹ năng diễn xuất của mình rồi.
- "Alo. Anh yêu à,anh đang ở nhà sao?"
Giọng nói ngọt ngào trong trẻo của một thiếu nữ phát ra từ trong điện thoại khiến cho Âu Diệc Phong đờ người một lát.
Cô ấy vừa gọi hắn là gì cơ? Anh yêu á?
Hắn gương mặt đỏ bừng,trống ngực bắt đầu đánh liên hồi. Hắn cũng tinh ý nhận ra rằng cô là đang diễn nên cũng nhanh chóng phối hợp rồi diễn theo.
- "Anh đang ở nhà. Sao? Có chuyện gì à?"
- "Ừm thì tại người ta nhớ anh đó."
Biết là cô đang diễn nhưng mà nghe thấy câu nói đó trong lòng lại vui mừng khôn xiết,tim cứ nhảy tưng tưng.
Bà Âu mất mấy phút suy nghĩ nhớ lại từng có một lần hắn dẫn theo một cô gái về rồi giới thiệu với cả nhà là bạn gái. Bà liền chạy lại ngồi sát bên phía Âu Diệc Phong,bà thì thầm hỏi nhỏ: -"Là cô gái con đem về ra mắt lúc trước ở bữa tiệc phải không?"
Âu Diệc Phong khẽ gật đầu.
- "Nói với con con bé là mẹ muốn gặp nói chuyện với nó đi!"
Hắn nhìn chằm chằm vào mẹ mình.
- "Hả?"
- "Cái thằng này,nhanh đi!"
Hắn im lặng rồi ngập ngừng nói: -"Em...Lâm Như mẹ anh muốn nói chuyện điện thoại với em."
- "Vâng! Được ạ!"
Sau đó hắn liền đưa điện thoại cho mẹ.
- "Chàu cháu!"
- "Chào bác ạ! Bác có khoẻ không ạ?"
- "Khoẻ,khoẻ. Thế cháu dạo này thế nào?"
- "Vẫn ổn ạ nhưng mà công việc có chút bận ạ nên là cháu không thể đến thăm bác."
- "Cháu với thằng Phong hai đứa đúng thật là,lúc nào cũng công việc. Phải chú ý đến sức khoẻ,nghỉ ngơi nữa có biết không?"
- "Vâng ạ!"
- "Tối mai cháu rảnh không? Đến nhà bác ăn cơm rồi hai bác cháu mình nói chuyện cho vui."
- "À được ạ,tối mai cháu sẽ đến. Vậy thôi cháu có chút việc xin cúp máy ạ."
- "Ừ ừ!"
Sau đó cô liền cúp máy xuống giường. Aaa! Làm người ta ngại chết đi được.
Bà Âu trông sắc mặt vui lên hẳn,bà cười cười cầm theo cái chổi lông gà đi vào trong.
- "Hôm nay mẹ mày hơi vui nên sẽ không đánh mày nữa,giờ vào ăn thôi."
Đợi cho bà đi khuất Âu Diệc Phong mới liếc mặt qua nhìn Tuyết Du đang ngồi cạnh cười hì hì.
- "Sao cháu có số của cô ấy?"
- "Chị Lâm Như á? Thật ra cháu có từ lâu rồi. Vì hồi nãy cháu thấy chú bị bà đánh đau quá liền không nghĩ được biện pháp đành phải làm như vậy. Chú,cháu xin lỗi,đừng mắng cháu nhá!"
Âu Diệc Phong đặt bàn tay lên đầu Tuyết Du,xoa xoa. -"Không mắng không mắng! Sau này cứ thế mà tiếp tục phát huy." rồi đứng dậy đi phắt.
Trên bàn ăn bày vô số món ngon nào là hải sản,thịt gà,...vân vân và mây mây. Trong bữa ăn có Âu Diệc Hoàng,Diệp Nhã Kỳ,Tuyết Du,hắ và mẹ.
- "Bố không có ở nhà sao?" Hắn hỏi.
- "Bố mày đi vắng rồi. Thôi ăn đi kẻo nguội. À mà quản gia đáu rồi ngày mai bảo người đi mua nhiều đồ ăn về tối mai chúng ta có khách."
Âu Diệc Hoàng ngạc nhiên: -"Khách nào vậy mẹ?"
- "Em dâu tương lai của mày."
- "Hả? Bạn gái của chú Phong á?"
Diệp Nhà Kỳ ngồi phía đối diện nghe vậy liền tròn mắt nhìn hắn. -"Là cái cô Lâm Như làm thiết kế thời trang á hả?"
Hắn "ừ" một tiếng rồi cầm đũa lên gắp thức ăn.
- "Chú Phong quả thực chú rất có mắt nhìn người,may mà người chú thích là cô Lâm Như chứ không mà vớ phải Bạch Nhược Phi thì...tôi sẽ không bao giờ coi cô ta là em dâu đâu." Diệp Nhã Kỳ nói.
Âu Diệc Hoàng ngồi bên cạnh hắn nên ghé sát tai lại nói nhỏ: -"Này,anh nói chú nghe cuộc đời còn trai hạnh phúc nhất là khi chưa vợ. Nếu có việc gì muốn làm thì triển luôn đi sau này có vợ hối hận không kịp đâu. Mày nhìn anh kể từ khi có vợ mà thân thể xơ xác thế này này."
Âu Diệc Phong cau mày lại.
- "Im mồm và ăn đi! Vớ vẩn."
***