Mấy ngày sau đó Âu Diệc Phong không còn lảng tránh Lâm Như nữa mà thay vào đó mọi lúc mọi nơi đều tìm cô. Lúc thì tìm để cùng ăn trưa,lúc thì cùng nhau đi ăn uống món lẩu mà Lâm Như thích,buổi tối còn call video với nhau trước khi ngủ. Bây giờ họ đã thân thiết đến mức cả quân doanh ai ai cũng biết,họ còn tự mình lập group ngầm "Couple Phong Như vạn tuế".
Buổi trưa hôm ấy,cô và hắn ngồi ăn trưa cới nhau nói chuyện vui vẻ,cô kể chuyện cười cho mọi người nghe khiến ai nấy cùng đều ôm bụng cười lăn. Hắn nhìn cô cười tươi như hoa bất giác trong lòng trở nên rộn ràng,môi liền mấp máy cười theo.
Sau giờ ăn trưa,Âu Diệc Phong trở về phòng làm việc của mình,còn Lâm Như có công việc gấp nên đành trở về trụ sở làm việc một chút,trước khi đi còn không quên nói lời tạm biệt với hắn.
Hắn vào phòng,khoá chặt cửa lại. Tiến về chiếc ghế sô pha ở gần đó mà ngả người xuống. Hắn với tay tự rót cho mình một tách trà mặc dù đã nguội nhưng hương thơm vẫn còn. Đúng là mấy bữa nay việc không tránh mặt Lâm Như nữa khiến hắn trong lòng rất thoải mái nhưng trong lòng vẫn còn một cái khúc mắc gì đó khiến hắn rất khó để tả thành lời. Đó là cái gì nhỉ? Bản thân hắn khó mà nghĩ ra được. Trước đó hắn chưa bao giờ có cái cảm giác tim đập nhanh,người nóng bừng nhưng giờ tại sao giờ lại xuất hiện? Phải chăng bản thân đã bị bệnh? Nhưng không phải,ngày hôm trước hắn cũng có đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ tổng thể một lượt nhưng bác sĩ nói rằng không có biểu hiện của bệnh tình. Trong đầu hắn bỗng xuất hiện hình ảnh Lâm Như với nụ cười rạng rỡ khiến hắn đỏ mặt ngay lập tức,liền ngồi phắt dậy rót thêm một ly trà nữa mà uống đến uống để. Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.
Hắn vội dập tan hình ảnh Lâm Như trong đầu,nhanh chóng đứng dậy đi ra mở cửa. Hắn đi đến gần cánh cửa định mở ra nhưng rồi lại đứng đờ người lại. Đầu óc bắt đầu nhớ lại chuyện hôm trước,hình ảnh cô tức giận hét lớn ở bên ngoài,tay cầm hai dĩa cơm,trong lời nói tức giận nhưng cũng chứa phần ngọt ngào,gương mặt với làn da trắng mịn thế mà tức điên lên trông thật đáng yêu.
Người ở bên ngoài không nghe thấy Âu Diệc Phong không có động tĩnh gì liền gọi:
- "Cậu Âu,là tôi đây! Cậu ngủ rồi à?"
Hắn như bừng tỉnh lại trong cơn ảo mộng,nanh tay mở khía cửa. Người ở bên ngoài là Ngô Lý Sang.
- "Ngô Đại tướng! Mời vào!"
Ngô Lý Sang gật đầu tiến lại phía ghế sô pha. Âu Diệc Phong đi đến rót cho ông ta một tách trà.
- "Mời!"
Ngô Lý Sang cầm tách trà lên uống hết một ngụm liền nói: -"Trà nguội rồi này,nên pha ấm mới đi! Uống trà ngon nhất là khi trà còn nóng."
- "Ừ! Tí nữa tôi sẽ pha ấm mới."
Ngô Lý Sang nhìn sang bàn làm việc của Âu Diệc Phong,trên bàn chi chít giấy tờ,ở dưới sàn nhà cũng có.
- "Cậu làm mấy cái giấy tờ ấy xong hết chưa?" Ông ta hỏi.
- "Sắp xong rồi! Ngày mai sẽ hoàn thành." Âu Diệc Phong đáp.
- "Ừ!"
Ông ta nhìn qua sắc mặt Âu Diệc Phong một lượt,môi mấp máy như định nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn thấy vậy thì bèn hỏi: -"Ông còn có chuyện gì muốn nói à?"
Ngô Lý Sang ngập ngừng. -"À thì...tôi có chuyện này muốn hỏi cậu."
- "Ông hỏi đi,tôi sẽ cố để những lời ông nói lọt vào tai mình."
Ông ta im lặng một hồi lâu rồi quyết định hỏi.
- "Cậu...thấy con bé Lâm Như thế nào?"
Nghe nhắn đến tên Lâm Như hắn liền giật bắn người,lại là cái cảm giác kì lạ đó. Tim đập thình thịch,mặt nóng như lửa đốt.
- "Cậu sao vậy?"
- "Không,không có gì." Hắn liền vội xua tay.
- "Vậy cậu thấy con bé như thế nào?"
Đối mặt với cái câu hỏi kì quặc này bản thân hắn phải cố gắng bình tĩnh lại,dùng giọng điệu kiểu lạnh nhạt thờ ơ mà đáp: -"Hôm nay ông bị gì vậy,sao đột nhiên lại hỏi cái loại câu hỏi kì quặc vậy?"
- "Có phải lúc ở gần con bé cậu thấy tim mình bắt đầu đập nhanh,cả người nóng bừng,cảm giác lâng lâng ở trong người rất khó tả không?"
Âu Diệc Phong như bị nói trúng tim đen,liền giật mình ngạc nhiên "Hả?".
Ngô Lý Sang đã biết bản thân mình đã nói trung tâm tư của chàng trai trước mặt liền cười khẩy,nhìn thấy dáng vẻ của Âu Diệc Phong bây giờ làm ông như thấy được chính bản thân mình ở trong quá khứ,cũng rụt rè,thẹn thùng như vậy.
- "Có phải không?"
Âu Diệc Phong liền quay mặt đi ra chỗ khác rồi đáp lại mỗi chữ "Ừ". Khẳng định bản thân mình có cảm giác như lời Ngô Lý Sang nói.
Ông lại hỏi: -"Vậy cậu có biết yêu là gì không?"
Yêu ư? Hỏi hắn chi bằng tra google còn hơn. Đối với một người chưa bao giờ nếm thử dư vị tình yêu là như thế nào thì biết cái quần gì chứ. Thà đừng hỏi cho đỡ tốn thời gian.
- "Tôi không." Hắn trả lời bằng một chất giọng trầm thấp.
- "Haha! Vậy sao? Thật thảm hại!"
Ông ta cười cười,nói một cách mỉa mai.
Âu Diệc Phong e dè hỏi: -"Yêu là gì?"
- "Yêu chính là thứ tình cảm thắm thiết dành riêng và duy nhất cho một người nào đó. Yêu chính là sẻ chia,sự gần gũi đối với nhau,muốn được cùng người ấy bên nhau trọn đời. Yêu xuất phát từ từng hành động,cử chỉ nhỏ nhặt nhất,sẵn sàng lao vào mọi nguy hiểm,hết lòng vì nhau."
Hắn "Ồ" lên một tiếng,người vẫn quay về hướng khác.
- "Mặc dù hơi khó tin nhưng mà cũng phải chúc mừng cậu,cậu biết yêu rồi!"
Hắn nghe vậy liền quay phắt mặt về phía ông ta rồi nhìn chằm chằm.
- "Hả?"
- "Cậu không cảm thấy bản thân mình đang ngày một kì lạ hơn sao? Những cảm giác chân thực và những hành động của cậu từ lúc gặp Lâm Như đến giờ đã hiện hữu rõ ràng ngay trước mắt. Bản thân cậu như thế nào thì nên tự mình hiểu rõ,đừng có tự lừa dối chính bản thân mình nữa. Tôi khuyên cậu thật lòng,nếu cậu yêu con bé thì hãy mạnh dạn đi mà tỏ tình dù có là đồng ý hay từ chối. Bản thân muốn gì phải cố gắng đoạt lấy,chẳng phải trước giờ tác phong làm việc của cậu luôn thế sao? Tôi đây là muốn tốt cho cậu thôi,xung quanh con bé có rất nhiều người nên là cố gắng mà nắm bắt lấy tình duyên của mình kẻo sau này vụt mất rồi hối hận không kịp. Nếu muốn xác thực thì hãy đặt tay lên lồng ngực trái của cậu rồi sẽ nghe thấy tiếng lòng của cậu đang khao khát điều gì."
Nói rồi ông đứng phắt dậy rời đi. Trong phòng giờ chỉ còn lại một mình hắn. Hắn nằm dài người trên chiếc ghế sô pha,tay vắt ngang ưua trán mà suy ngẫm từng câu lời của Ngô Lý Sang. Hắn từ từ đưa bàn tay đặt lên lồng ngực trái. Tiếng tim lại một lần nữa đập thình thịch loạn cả lên. Giờ bản thân hắn mới nhận ra rằng mỗi lần cứ có chuyện gì liên quan đến Lâm Như hắn sẽ có cảm giác nao núng như vậy. "Đặt tay lên lồng ngực trái của cậu rồi sẽ nghe thấy tiếng lòng của cậu đang khao khát điều gì." Giờ hắn biết rồi,hắn nhận ra rồi,tiếng lòng của bản thân đang khao khát có được cô,khao khát được ôm cô,khao khát được bảo vệ cô.
Vậy ra đây chính là tình yêu mà người ta thường hay nói đến.
***