Dạ Minh Hàn đi dưới mưa, gương mặt anh vô cảm như mọi khi nhưng ánh mắt anh lại chứa đựng một chút gì đó không vui.
Thật sự họ không có duyên với nhau sao? Đó chỉ là lần gặp gỡ định mệnh?
Cô bé đáng yêu tết tóc hai bên đứng dưới nắng tươi cười rạng rỡ ấy...cứ như một câu chuyện hư cấu vậy.
- Dạ Minh Hàn, đi mau đi, mưa to lắm đấy!
Tư Kì Dương nhíu mày. Dạ Minh Hàn đi không nhanh không chậm, anh vẫn cứ hướng về trước mà đi, còn như thế này nữa kiểu gì cũng cảm cho xem.
- Chậc! Biết vậy tôi không đi cùng cậu rồi, đây là cậu đang trút giận lên tôi vì không có thông tin hữu ích gì về người cậu tìm đúng không?
- Còn nói nữa tôi sẽ cho cậu im miệng đến cuối đời đấy.
Dạ Minh Hàn lạnh lùng nói.
Tư Kì Dương hơi rén nên im ngay.
Anh ta quá hiểu anh rồi mà, nói được là sẽ làm được, tốt hơn hết nên im trước khi cậu ta đấm vỡ mồm mình.
Đi khoảng chừng năm phút mới đến chỗ đậu xe, họ lên xe, quần áo đều ướt nhẹp.
Tư Kì Dương đưa tay mở máy sưởi của xe lên hong khô một tí để không nhiễm bệnh rồi khởi động xe lái đi.
Dạ Minh Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời tiết hôm nay không được tốt như tâm trạng anh hiện tại. Bên ngoài, cơn mưa vẫn không dứt mà ngày càng nặng hạt.
Có tìm kiếm đến mấy thì vẫn đi vào ngõ cụt. Xem ra...thật sự không có duyên để gặp lại nhau nữa rồi.
______________
Trời cũng đã tối. Cơn mưa kia chưa có dấu hiệu dứt.
Bạch Cửu Ngôn vốn đã ở trong phòng mình nhưng vì khát nước nên cô xuống dưới nhà lấy nước uống.
Đang định trở lên phòng, Bạch Cửu Ngôn thấy ở hướng cửa phát ra tiếng động, là Dạ Minh Hàn sao?
"ẦM!" Một tiếng sấm đột ngột vang lên khiến cô giật mình, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa.
Là ai vậy? Nếu là Dạ Minh Hàn thì anh có chìa khóa nhà mà, có thể dễ dàng vào nhà, tại sao như thể có ai đó đang cố cạy cửa vậy?
Bạch Cửu Ngôn rón rén đi đến cửa, cô cầm theo một cây chổi.
"Lạch...cạch...."
"Lạch...cạch...."
"Cạch!"
Âm thanh khóa cửa được mở vang lên, ngay khi cửa mở ra, Bạch Cửu Ngôn liền vung chổi lên đánh một cú về hướng bóng người đó.
- A!
Hả?
Bạch Cửu Ngôn giật mình.
- Cô làm gì thế? Đau lắm đấy!
Tư Kì Dương ăn ngay một phát chổi của cô, anh ta cau có nói, người ngợm thì ướt nhẹp.
- Sao anh lại...
Bạch Cửu Ngôn bối rối, cô bỏ cây chổi xuống vội cúi đầu xin lỗi.
- Aizzz, cũng tại cái tên này mắc chìa khóa nhà cùng với chìa khóa mấy cái phòng nên tôi phải lần mò từng cái.
Cô hơi ngẩn đầu lên, ý Tư Kì Dương là gì?
Bạch Cửu Ngôn ngạc nhiên, bây giờ cô mới nhận ra Tư Kì Dương đang đỡ Dạ Minh Hàn.
- Anh ấy...làm sao vậy?
Cô nhìn Dạ Minh Hàn rồi hỏi Tư Kì Dương.
- Cậu ta hình như phát sốt nên ngất rồi.
Gì? Cô không nghe nhầm chứ? Chỉ sốt thôi mà cũng ngất? Trông anh khỏe khoắn thế mà? Chả lẽ thua mình nữa sao?
- Giao lại cho cô đấy, người tôi ướt nên khó chịu khiếp, tôi phải về tắm nữa.
Tư Kì Dương khó chịu một tay đẩy Dạ Minh Hàn qua cho cô rồi anh ta quay người đi.
Cái...tình huống gì thế này?!
Bạch Cửu Ngôn bị cả cơ thể to lớn của Dạ Minh Hàn đè nặng trên người khiến cô loạng choạng vài bước.
Làm sao đây?
Cô khập khiễng khó khăn đỡ anh đến ghế sofa ở phòng khách.
Rốt cuộc anh làm gì thế này? Quần áo ướt hết rồi.
Bạch Cửu Ngôn chần chừ một chút, cô vươn tay chạm lên trán anh. Rất nóng luôn! Dạ Minh Hàn bị sốt rồi.
- Dạ Minh Hàn.
- Dạ Minh Hàn.
Cô gọi anh nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Bạch Cửu Ngôn đứng dậy vừa quay người đi thì cô nghe thấy một hơi thở đầy nặng nề truyền đến.
Quay lại thì thấy anh đã tỉnh.
- Anh bị sốt rồi, mau đi thay quần áo đi.
Bạch Cửu Ngôn nói, vẻ mặt cô có chút lo lắng và luống cuống vì không biết nên làm gì.
Dạ Minh Hàn nhìn cô, ánh mắt anh có chút mệt mỏi.
Anh đứng dậy, loạng choạng bước đi, Bạch Cửu Ngôn thấy thế không nghĩ nhiều mà đỡ lấy cánh tay anh.
- Để tôi dìu anh.
Bạch Cửu Ngôn giữ lấy cánh tay anh rồi đưa Dạ Minh Hàn về phòng của anh. Xong, cô lại chạy ngược xuống dưới bếp.
Sau khi tắm xong, anh cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi đến rã rời nên thả người ngã xuống giường.
- Chết tiệt!
Dạ Minh Hàn thầm chửi.
"Cốc....cốc...."
- Dạ Minh Hàn, tôi có nấu một chút cháo, tôi để cháo và thuốc ở ngoài cửa cho anh.
Không biết anh có chịu ăn hay không nhưng cô vẫn mang đến.
Im lặng một hồi, đột nhiên anh nói.
- ...Mang vào đây.
Bạch Cửu Ngôn ngạc nhiên, anh cho cô vào phòng anh sao?
Cánh cửa phòng mở ra, cô mang theo cháo và thuốc vào.
Dạ Minh Hàn nằm dài trên giường trông vô cùng lười biếng. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng này của anh luôn ấy.
Anh chống tay ngồi dậy.
Cô đưa bát cháo đến cho anh.
- Vì nấu vội nên sẽ không được ngon...nhưng anh hãy ăn một chút để còn uống thuốc.
Bạch Cửu Ngôn nói.
Dạ Minh Hàn cầm lấy bát cháo, anh nhìn nó vài giây rồi cầm muỗng lên ăn.
Tuy Bạch Cửu Ngôn nói là cô nấu vội nên không ngon, nhưng anh cảm thấy nó cũng không tồi, ăn vẫn được lắm.
Trong phút chốc anh đã ăn hết, Bạch Cửu Ngôn nhìn anh, hình như mấy hôm nay anh cư xử không như trước nữa, cứ như trở thành một người khác vậy.
- Nhìn tôi làm gì? Đưa thuốc cho tôi.
Dạ Minh Hàn nhìn cô.
Bạch Cửu Ngôn hoàn hồn, cô vội đưa thuốc cho Dạ Minh Hàn.
"Ầm..."
Một tiếng sấm lớn vang lên khiến cô giật mình, ly nước đang định đưa cho anh cứ vậy mà trượt tay rơi xuống.
"Loảng xoảng..."
- Tôi...tôi xin lỗi!
Bạch Cửu Ngôn ngồi xuống định dùng tay không nhặt những mảnh vỡ thủy tinh của cái ly thì bất ngờ anh chộp lấy tay cô.
- Cô bị ngốc à? Không biết mấy cái mảnh vỡ đó sẽ cứa vào tay cô?
Anh nhíu mày, đang rất mệt mỏi lại gặp phải cô nàng hậu đậu này, thật muốn lịm đi quá.
Bạch Cửu Ngôn vội rút tay khỏi tay anh, cô cuống cuồng chạy đi tìm đồ hốt.
Sau khi dọn xong chỗ mảnh vỡ, Bạch Cửu Ngôn mới đưa nước cho anh.
Dạ Minh Hàn cầm lấy rồi uống một hơi hết mấy viên thuốc trên tay sau đó anh nằm xuống giường.
...?
Sao cứ thấy sắc mặt anh tệ hơn lúc nãy nữa vậy? Là do mình đã làm chậm quá trình uống thuốc của anh?
- Dạ Minh Hàn, anh có cần phải đến bệnh viện không?
Bạch Cửu Ngôn lo lắng hỏi.
Dạ Minh Hàn nhắm mắt, anh im lặng một lúc rồi trả lời.
- Không cần
Tự nhiên rơi vào tình trạng mệt mỏi thế này anh vô cùng khó chịu, cái cảm giác bệnh tật chết tiệt!
Bạch Cửu Ngôn quay người đi. Một lúc sau cô lại trở lại.
Cô hơi do dự rồi cầm lấy cái khăn lạnh ướt vừa mới vắt nước đắp lên trán anh.
Dạ Minh Hàn bất ngờ mở mắt. Bốn mắt nhìn nhau, cái tư thế bây giờ của cô...hình như hơi gần anh quá rồi.
Bạch Cửu Ngôn liền đứng ngay ngắn lại.
- Như vậy sẽ giúp anh dễ chịu hơn, nếu không muốn thì tôi sẽ mang đi...
Nhìn dáng vẻ lo lắng cho mình nhưng lại lúng túng không biết nên làm thế nào kia của cô. Dạ Minh Hàn đột nhiên thấy có chút buồn cười. Khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Bạch Cửu Ngôn tỏ vẻ khó hiểu và ngạc nhiên, sao anh lại cười? Với lại...đây là lần đầu tiên anh cười như thế với cô, ngoài bộ mạnh lạnh lùng thì biểu cảm hiếm hoi này rất khó thấy.
- Cô cứ ngốc ngốc thế nào ấy.
Dạ Minh Hàn nói, trên gương mặt lạnh lùng thường ngày của anh lại nở một nụ cười khiến cho gương mặt kia chói lóa đến không tả được.
Nhưng mà, sao tự nhiên nói cô ngốc?
Bạch Cửu Ngôn cau mày.
- Anh mới ngốc đó.
Nói rồi cô quay người bỏ đi.
Anh quá đáng thật đó! Đừng tưởng cô hiền rồi ăn hiếp!
Sau khi cô rời đi, Dạ Minh Hàn thu lại nụ cười kia.
Cô gái này khiến cho tâm trạng anh thoải mái hơn nhiều rồi.
Chuyện quá khứ, có lẽ anh nên học cách quên nó đi và sống cuộc sống hiện tại, hãy để cô bé kia ngủ mãi trong kí ức mơ hồ của anh.