Sáng hôm sau.
Dạ Minh Hàn vừa thức dậy thì đã được cô chuẩn bị cho một bữa sáng đủ dinh dưỡng và hợp lý để mau khỏe.
Thấy anh hôm nay ở phòng làm việc chứ không đi đến công ty, là do sức khỏe anh vẫn không tốt hay sao?
- Bạch Cửu Ngôn.
Dạ Minh Hàn đứng trên lầu gọi.
Cô đang suy tư thì bị anh làm cho giật mình. Bạch Cửu Ngôn ngước mắt lên nhìn anh đứng ở trên lầu ý hỏi có gì sao?
- Pha cho tôi một tách cafe đem lên đây.
Bạch Cửu Ngôn gật đầu.
Nói rồi anh quay trở lại phòng làm việc.
Cô đứng loay hoay tìm cái cốc một hồi. Cầm cái cốc trên tay, Bạch Cửu Ngôn nhìn nó chằm chằm.
Anh đang bị bệnh mà, không nên uống cafe đâu.
Bạch Cửu Ngôn lại nhìn mẻ bánh quy mình mới làm xong trong lò, cô nảy ra một suy nghĩ.
Một lúc sau, ở phòng làm việc của anh.
Dạ Minh Hàn nhìn cốc nước ấm và đĩa bánh quy, anh khó hiểu nhìn cô.
- Tôi bảo cô pha cafe mà?
- Anh đang bệnh, đừng uống cafe...Nếu như anh thấy uống nước ấm không sẽ nhạt nhẽo thì có thể ăn thử bánh tôi làm.
Nhìn vẻ mặt không vui kia của anh, Bạch Cửu Ngôn sợ anh sẽ mắng mình, cô hơi cúi đầu xuống, hai tay níu lấy vạt áo.
Dạ Minh Hàn im lặng.
Cái cô này thật sự rụt rè nhút nhát đến vậy sao? Sao cứ lo lắng như thế mỗi khi tự ý làm việc theo ý mình vậy?
Nhìn đĩa bánh quy có hình con gấu nhỏ để trên bàn, Dạ Minh Hàn vươn tay lấy một cái bỏ vào miệng.
- ...Không tồi.
Bạch Cửu Ngôn ngẩn đầu nhìn anh.
Dạ Minh Hàn đang ăn bánh do cô làm kìa, bỗng nhiên cô có chút vui.
- Muốn hỏi gì sao?
Thấy Bạch Cửu Ngôn cứ nhìn mình, anh hỏi.
- À...anh vẫn còn không khỏe sao?
Bạch Cửu Ngôn hơi nghiêng đầu hỏi.
- Đã ổn rồi, tôi không bệnh dai như vậy đâu. Sao cô lại hỏi như vậy?
- Tại tôi thấy anh hôm nay không đến công ty nên tưởng anh vẫn còn mệt mỏi thôi.
Dạ Minh Hàn cầm lấy một cái bánh lại bỏ vào miệng, anh vừa nhai vừa nói.
- Ở nhà thoải mái hơn.
Bạch Cửu Ngôn đúng là được mở mang tầm mắt. Rõ ràng là lười biếng không muốn đi đến công ty chứ thoải mái với không thoải mái cái gì. Trông anh rõ nhởn nhơ như vậy kia mà.
- À...tôi không làm phiền anh nữa.
Nói rồi Bạch Cửu Ngôn quay người đi ra ngoài.
Dạ Minh Hàn cầm cốc nước lên uống một ngụm, cứ vậy mà đĩa bánh quy nhanh chóng sạch sẽ. Chỉ bảo không tồi thôi mà ăn ngon miệng thế kia.
Nhưng mà phải nói, Bạch Cửu Ngôn làm đồ ăn món nào cũng vừa miệng anh hết, đến cả nước ấm anh cũng thấy ngon nữa.
Bạch Cửu Ngôn sau khi ra khỏi phòng làm việc của anh, cô vừa đi xuống dưới nhà thì đã gặp Tư Kì Dương đang ung dung đi vào rất tự nhiên như nhà mình.
- Hi~ Dạ Minh Hàn có nhà không?
Tư Kì Dương mỉm cười hỏi.
- Chào anh, Dạ Minh Hàn đang ở trên phòng làm việc.
Cô cười nhẹ đáp.
- Vậy sao? Không phiền nếu tôi lên đó chứ?...Ơ khoan đã, có mùi gì thơm thế?
Tư Kì Dương đang nói thì ngửi được một mùi thơm nhè nhẹ khiến anh ta tò mò.
- À, chắc là bánh quy đã chín rồi.
Bạch Cửu Ngôn liếc nhìn hướng nhà bếp rồi nói.
- Cô biết làm bánh quy nữa sao?
Tư Kì Dương hơi ngạc nhiên, anh ta đi vòng qua cô bước vào bếp xem thử.
Một mẻ bánh quy nóng hổi thơm ngon vừa ra lò. Tư Kì Dương đeo găng tay vào rồi mở cửa lò nướng lấy mẻ bánh đó ra.
- A! Để tôi.
Bạch Cửu Ngôn bước tới.
- Cô sẽ bị bỏng đấy.
Anh ta đặt nó xuống bàn rồi cởi găng tay ra để qua một bên.
- Tôi ăn thử được chứ?
Tư Kì Dương nói.
- Cẩn thận nóng.
Bạch Cửu Ngôn dùng kẹp gắp những cái bánh đó để qua đĩa.
- Ngon ghê! Đây là lần đầu tiên tôi nếm được mùi vị này đấy!
Tư Kì Dương thốt lên, vị bánh này không giống như ngoài tiệm, nó ngon và thơm cực kỳ!
- Thật sao?
Cô tròn mắt hớn hở.
- Ừm! Cô có thể mở tiệm luôn đấy!
Bạch Cửu Ngôn mỉm cười.
Tư Kì Dương nếm được vị ngon nên không ngần ngại lấy thêm một cái nữa. Anh ta vừa ăn vừa cảm thán khen cô đến nở mũi, Bạch Cửu Ngôn rất vui.
Không biết sao khi nói chuyện với Tư Kì Dương cô không thấy có khoảng cách hay lo sợ gì cả, ngược lại lại cảm giác rất thoải mái.
Một ánh mắt khó tả nhìn họ chằm chằm. Ôi...không may cả cảnh vừa rồi Dạ Minh Hàn đều chứng kiến hết.
Anh xuống lấy thêm nước nên trùng hợp nhìn thấy bọn họ cười nói với nhau, đặc biệt là Bạch Cửu Ngôn, cô chưa bao giờ nở nụ cười như thế với anh.
Dạ Minh Hàn bước tới, anh cầm lấy cái bánh quy Tư Kì Dương vừa lấy lên bỏ xuống đĩa.
- Cậu làm gì vậy?
Tư Kì Dương khó hiểu nhìn Dạ Minh Hàn.
Bạch Cửu Ngôn nhìn thấy anh, cô bỗng có cảm giác chột dạ như chồng đi bắt gian vợ dan díu mờ ám với người khác vậy.
- Tôi mới là người hỏi cậu câu đó.
Dạ Minh Hàn lạnh lùng nói.
Trước ánh mắt lườm liếc đầy sát khí của Dạ Minh Hàn, Tư Kì Dương bỗng nhiên có chút buồn cười. Anh ta cố nhịn rồi nói.
- Đến coi cậu còn sống hay chết thôi.
- Tư Kì Dương!
Dạ Minh Hàn lườm anh ta.
- Hihi~
Tư Kì Dương cười một cách gợi đòn.
Dạ Minh Hàn lấy nước xong, anh cầm lấy đĩa bánh quy đó rồi đi trở lên phòng.
Bạch Cửu Ngôn ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của anh.
Tư Kì Dương hí hửng bước theo.
Vừa rồi anh làm gì mà cộc cằn như vậy? Thật khó hiểu mà.
___
Trên phòng làm việc của anh.
Tư Kì Dương kéo ghế ngồi đối diện Dạ Minh Hàn.
- Này, cậu ghen sao?~
Dạ Minh Hàn không chú ý tới Tư Kì Dương, mắt anh dán vào màn hình máy tính.
- Haizz...thôi đi, con người cậu làm gì mà có thứ cảm xúc đó nhỉ. Tôi thấy Bạch Cửu Ngôn đó cũng rất tốt đấy, làm bánh giỏi như vậy chắc nấu ăn cũng không tệ. Người vừa xinh vừa giỏi giang, ai chả muốn cưới về làm vợ. Nếu không phải rơi vào tay cậu chắc tôi đã rước cô ấy về nhà và yêu thương hết mực rồi.
Dạ Minh Hàn nghe xong, ánh mắt anh trở nên khó chịu lườm Tư Kì Dương.
Lúc nãy khi nhìn thấy cảnh đó, anh cứ có cảm giác như bọn họ mới là một cặp vợ chồng thật sự vậy...trong lòng bỗng dâng chút khó chịu.
Tư Kì Dương mỉm cười. Anh chỉ nói thẳng vào trọng tâm để khiến Dạ Minh Hàn đầu hàng rằng mình không vui khi thấy cô cười nói với người đàn ông khác thôi chứ anh ta không có ý gì cả.
Vừa định vươn tay lấy bánh ăn, Dạ Minh Hàn cầm lấy cây bút gạt tay Tư Kì Dương ra chỗ khác. Anh nhìn vào màn hình máy tính nói.
- Đừng đụng vào đồ của tôi.
Tư Kì Dương hơi ngây người, anh ta cười hì hì rồi nói.
- Có được hiểu theo ý khác không? "Đồ của cậu"?~
Dạ Minh Hàn im lặng không trả lời.