Editor: Nguyetmai
Hứa Hi Ngôn nghĩ một hồi lại hỏi, "Vậy tôi có thể hỏi, tình cảm mà Đạo diễn Hoàng đối với chị Kỳ sâu đến mức nào không? Chỉ là đơn thuần thấy thích, hay là yêu đến không thể kiềm chế?"
Hoàng Quốc Cường bị câu hỏi thẳng thắn này của cô làm ngại ngùng, gãi đầu đáp, "Con bé này sao lại hỏi thẳng ra như vậy, bảo tôi trả lời thế nào đây"
"Chuyện này rất quan trọng, Đạo diễn Hoàng. Nếu như ông thật lòng thích chị Kỳ, tôi có thể giúp ông một tay, nhưng nếu như không phải thì thôi. Tôi về trước đây."
Hứa Hi Ngôn giả vờ đứng dậy muốn đi, Hoàng Quốc Cường vội vàng gọi cô lại, "Này này, đừng đi vội, tôi vẫn chưa trả lời mà!"
Hứa Hi Ngôn lại ngồi xuống, bình tĩnh nhìn ông ta, chờ đợi câu trả lời.
Nếu Hoàng Quốc Cường thật lòng yêu Kỳ Lệ Á, vậy thì cô nắm chắc đến chín phần có thể kết hai người họ thành đôi.
Vẻ mặt Hoàng Quốc Cường nghiêm túc, giọng nói cũng vô cùng chân thật trả lời cô: "Là yêu thật lòng, là kiểu muốn lấy cô ấy về nhà."
Trong lòng Hứa Hi Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt lại đổi sang nghiêm trọng, bắt đầu nghiêm túc nói với ông ta: "Ông thật lòng yêu chị ấy, nhưng chị ấy không được ổn lắm đâu, Đạo diễn Hoàng."
"Là sao?"
Vừa nghe Hứa Hi Ngôn nói Kỳ Lệ Á không ổn lắm, trái tim Hoàng Quốc Cường đã thắt lại.
"Haiz..."
Hứa Hi Ngôn thở dài một cái, nhìn xung quanh thấy không có ai tới, mới lén lút nói chuyện của Kỳ Lệ Á cho Hoàng Quốc Cường nghe.
Hoàng Quốc Cường nghe xong sững người lại, hồi lâu sau vẫn không nói gì.
Sau khi im lặng thật lâu, ông ta mới lấy lại tinh thần. Lúc này, gương mặt ông ta tràn đầy sự lo lắng, có thể nhìn ra, đó là lo cho sức khỏe của Kỳ Lệ Á.
Hứa Hi Ngôn quan sát biểu cảm của ông ta, tiếp tục nói: "Đạo diễn Hoàng, chị Kỳ như vậy, ông vẫn có thể chấp nhận chị ấy sao?"
Hoàng Quốc Cường nhìn cô, xót xa nói: "Cảnh Hi, cho dù cô ấy có trở nên như thế nào, chỉ cần cô ấy chấp nhận tôi, thì cả đời này tôi sẽ đối xử với cô ấy thật tốt. Mãi không xa rời."
Là một người si tình.
Cái mà Hứa Hi Ngôn chờ chính là câu nói từ đáy lòng này của Hoàng Quốc Cường.
Không biết nếu Kỳ Lệ Á nghe thấy câu tỏ tình này, trong lòng cô ấy sẽ có cảm nghĩ thế nào?
...
Những ngày sau đó, Hứa Hi Ngôn bận đến quên trời quên đất, ngoại trừ quay phim, cô còn phải theo Tiết Nhã Đình tham gia các buổi biểu diễn âm nhạc ở nhiều nơi khác.
Màn trình diễn đàn violon rất thành công, không ai phát hiện ra cô là Tiết Nhã Đình giả, Tiết Nhã Đình cũng rất thân thiết với cô, khoản thu được sau buổi diễn đều chuyển vào tài khoản của cô ngay trong tháng đó.
Từ một nơi khác trở về, cô thấy Bái Kinh đang rất náo nhiệt, bởi vì gần đây xảy ra một chuyện xôn xao dư luận.
Đó chính là tin Phó Tổng Giám đốc Hoắc Cảnh Đường của Công ty Giải trí Vân Hải tuyên bố đính hôn với ngôi sao hạng A Hứa Tâm Nhu.
Phóng viên truyền thông chụp được hình ảnh hai người nắm tay nhau, qua sự xác nhận của trợ lý Hứa Tâm Nhu, hai người đã khẳng định quan hệ yêu đương, hơn nữa còn chuẩn bị kết hôn.
Lúc thấy tin này, Hứa Hi Ngôn cũng chẳng có suy nghĩ gì đặc biệt, cô chỉ cảm thấy Hứa Tâm Nhu đúng là có bản lĩnh, có thể câu được cả Hoắc Cảnh Đường?
Chỉ có điều, Hoắc Cảnh Đường kia chẳng phải người tốt lành gì, Hứa Tâm Nhu lại càng lắm mưu nhiều kế.
Hai người này mà kết hợp với nhau, Hứa Hi Ngôn thật lo lắng cho Hoắc Vân Thâm và Công ty Giải trí Vân Hải của anh.
Mới ra khỏi sân bay, xe của Hoắc Vân Thâm đã đợi ở ngoài cổng, Dịch Tiêu chạy đến đón lấy hành lý trong tay cô, bỏ vào cốp sau, Hứa Hi Ngôn khom người lên xe.
Ở ghế ngồi sau, Hoắc Vân Thâm và con gái chờ đã lâu, Anh Bảo thấy mẹ trở lại thì vô cùng sung sướng. Bé con ôm lấy cổ cô rồi hôn liền mấy cái lên mặt cô.
"Mommy mommy, mommy có nhớ Bảo Bảo không?"
"Nhớ chứ!"
"Vậy mommy có nhớ papi không?"
"Dĩ nhiên cũng nhớ rồi!" Hứa Hi Ngôn giương mắt liếc người đàn ông đang mỉm cười ngồi bên cạnh, ánh mắt hai người chạm nhau, ăn ý cười một tiếng.