Editor: Nguyetmai
Trên đường về, hai vợ chồng ngồi rất sát nhau, Anh Bảo ngồi trên đùi bọn họ, hưởng thụ thời gian đẹp đẽ được ở cùng cha mẹ. Bàn tay to lớn của người đàn ông vòng ra sau lưng ôm lấy vai của Hứa Hi Ngôn. Ngay khi vừa cảm nhận được sự đụng chạm của anh, cô chỉ cảm thấy toàn thân của mình như có một luồng điện chạy ngang qua, cảm giác tê dại truyền đến từng thớ da tấc thịt.
Cảm giác dịu dàng cứ trêu đùa sau lưng Hứa Hi Ngôn, cô xoay đầu nhìn anh một cái thì phát hiện trong đôi mắt của người đàn ông trầm lặng chứa đựng cả một cơn sóng tình nồng đượm.
Cô nhớ anh bao nhiêu thì anh nhớ cô gấp N lần như vậy.
Người ta hay nói tiểu biệt thắng tân hôn thật không sai chút nào. Cô đi công tác một chuyến có vài ngày thôi mà Hoắc Vân Thâm đã có cảm giác một ngày như hóa trăm năm.
Anh nhớ cô sắp phát điên rồi, nếu không có con gái ở đây thì anh nhất định sẽ ôm cô trong lòng, nồng nhiệt hôn cô đến ba phút mới thôi.
Bé con cũng vô cùng nhớ mẹ, sau khi Hứa Hi Ngôn về nhà thì cô bé một tấc cũng không rời mẹ, lúc nào cũng quấn quýt bên chân mẹ.
Mấy lần Hoắc Vân Thâm đi ngang qua phòng khách đều thấy hai mẹ con đang chơi đùa với nhau. Cô gái xinh đẹp của mình ở gần ngay trước mắt mà chỉ có thể nhìn không thế đụng đến thật khiến anh sốt ruột.
Để mình có thế sớm đạt được phúc lợi, anh nhanh trí nghĩ ra một cách: "Anh Đào, con có muốn chơi với anh Phi Mặc không? Papi có thể đưa con đi đó!"
Anh Bảo thích nhất là Đường Phi Mặc, đôi mắt long lanh, cô bé hỏi: "Muốn ạ muốn ạ, nhưng mà anh Phi Mặc nói hôm nay anh ấy không có ở nhà đâu!"
Hoắc Vân Thâm: "…"
Hoắc Vân Thâm trở về phòng mình rồi gọi thẳng cho Đường Diệc Sâm hỏi anh ta đang ở đâu.
"Tôi đang đưa vợ con đến Cảnh Sơn chơi, đang trên đường đi." Đường Diệc Sâm trả lời.
"Anh Đường, lập tức quay về, trong vòng ba mươi phút phải về tới Thịnh Thế Ngự Cảnh, đưa theo cả thằng nhóc Phi Mặc tới nữa." Hoắc Vân Thâm ra lệnh.
Đường Diệc Sâm tức muốn nổ khói. Hôm nay là cuối tuần mà, anh ta khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, muốn đưa gia đình đi du lịch, đã đi được nửa đường rồi bảo anh ta quay về sao?
Đường Diệc Sâm không chịu: "Làm gì vậy? Tôi khó khăn lắm mới được nghỉ phép đó!"
"Lần sau bù cho anh, lần này xem như là tôi nợ anh. Anh mà không quay về thì tôi sẽ gửi tấm ảnh lần trước anh uống say rồi ôm gái cho chị dâu đấy, tự mình suy nghĩ đi."
Hoắc Vân Thâm nói xong thì liền tắt điện thoại.
Đường Diệc Sâm không ngờ anh vẫn còn nhớ tới chuyện vặt vãnh kia. Thật sự lần đó chỉ là một hiểu lầm, lúc đó anh ta uống rượu xã giao say khướt nên không cẩn thận đụng phải một cô gái rồi ngã lên người cô ta. Kết quả là bị Hoắc Vân Thâm chụp lại làm bằng chứng uy hiếp.
Anh ta chưa từng làm việc gì trái với lương tâm, không thẹn với lòng nhưng mà chỉ sợ bà xã nhà mình hiểu lầm thôi. Đôi lúc, có những việc không thể giải thích rõ ràng, để tránh những hiểu lầm không cần thiết thì cách tốt nhất là…
Đường Diệc Sâm ngoan ngoãn quay về, sử dụng hết tốc lực để đúng ba mươi phút sau có mặt tại Thịnh Thế Ngự Cảnh.
Đường Diệc Sâm dắt theo con trai mình gõ cửa căn 101, khi nhìn thấy Hoắc Vân Thâm liền hỏi: "Cậu Hoắc, tôi đến rồi, tìm tôi có việc gì không?"
"Không có việc gì cả." Hoắc Vân Thâm quay đầu gọi con gái tới: "Anh Đào, anh Phi Mặc của con tới rồi này, nhanh ra chơi với anh đi con!"
Anh Bảo nghe vậy liền nhanh chóng chạy ra, vui vẻ đi theo Đường Phi Mặc ra ngoài chơi.
Tròng mắt của Đường Diệc Sâm sắp rơi xuống đất: "Cậu bảo tôi trong vòng ba mươi phút phải về tới là vì chuyện này sao?"
Hoắc Vân Thâm tỏ vẻ nghiêm chỉnh nói: "Đây không phải chuyện nhỏ đâu, đây là hai búp măng non của Tổ quốc đấy. Anh chăm sóc cho cẩn thận vào, có chút sơ xuất gì tôi sẽ hỏi tội anh đấy!"
Đường Diệc Sâm là một người thông minh, sau khi phân tích từ những hành động kỳ quái của Hoắc Vân Thâm thì đoán chắc là Tiểu Hi Hi nhà anh đã về rồi nên nôn nóng muốn hưởng thụ thế giới hai người đây mà?
Đường Diệc Sâm cười đểu, hỏi: "Haiz, có phải em dâu về rồi không? Có cần anh chỉ cậu vài chiêu không?"
"Anh cút đi! Không cần!"
"Rầm" một tiếng, Hoắc Vân Thâm không hề nể mặt mà đóng cửa lại.