Editor: Nguyetmai
Hứa Hi Ngôn đi thẳng tới chỗ Văn Lệ, vừa đi đến trước mặt cô ta vừa xé vỏ bánh, cầm bánh ngọt kẹp bơ đậu phộng ở bên trong ra.
"Không không không, cô ăn đi, chị Tâm Nhu cho cô mà."
Văn Lệ thấy cô đã xé vỏ bánh định đưa cho mình ăn thì cảm thấy ghét bỏ, thứ đồ đã bị Cảnh Hi chạm qua, đến nhìn cô ta cũng chẳng muốn nhìn.
"Tôi biết, nhưng đồ ngon thì phải chia sẻ không phải sao!"
Hứa Hi Ngôn vẫn cười tươi: "Trợ lý Văn, bình thường cô quan tâm tôi đến vậy, bây giờ để tôi đút cho cô ăn"
Sau đó...
Ngay trước mặt của mọi người, Hứa Hi Ngôn nhét thẳng bánh ngọt vào trong miệng Văn Lệ, sau đó ấn mạnh vào trong.
Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ chanh chua cay nghiệt hằng ngày của Văn Lệ, cô thật muốn đút sh*t cho cô ta ăn.
Văn Lệ không kịp đề phòng, bị nhét cho đầy miệng bánh ngọt, cô ta muốn giãy giụa, đáng tiếc sức lực không bằng Hứa Hi Ngôn, bị cô nhét cho cả đậu phộng lẫn kem dính đầy lên mặt.
Buông Văn Lệ ra, Hứa Hi Ngôn thuận tiện lau thứ dính trên tay vào quần áo cô ta, còn vỗ bả vai Văn Lệ: "Được rồi, trợ lý Văn cứ ăn từ từ đi, chị Hứa, cảm ơn bánh ngọt vừa rồi của chị!"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hứa Hi Ngôn ung dung đi về phía đoàn phim tìm người phụ trách.
"Phì phì phì..."
Văn Lệ vuốt sạch kem và đậu phộng trên mặt đi, tức đến nỗi điên, cũng chẳng cần biết đây là đâu, lập tức đi tố cáo với Hứa Tâm Nhu.
"Chị Tâm Nhu, chị nhìn xem cô ta là loại người gì, dám lấy bánh ngọt nhét vào miệng em, Cảnh Hi này thật ngang ngược, dám làm khó em trước mặt mọi người, chẳng khác nào không coi chị ra gì. Nếu không dạy cho cô ta một bài học, cô ta còn không biết mình họ gì."
"Trợ lý Văn, chú ý hình tượng của cô đi!"
Hứa Tâm Nhu liếc cô ta một cái, nhắc nhở phải giữ mồm giữ miệng.
Cảnh Hi không coi ai ra gì đã chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, cho dù dạy dỗ cô, cũng chẳng có tác dụng gì.
Văn Lệ liếc những người đang có mặt ở đây, ý thức được vừa rồi mình đã quá xúc động, không thể làm gì khác hơn là im miệng.
Nhưng trong lòng cô ta thầm mắng, Cảnh Hi đáng chết, cô chờ đấy cho tôi!
Hứa Tâm Nhu vốn muốn làm khó Hứa Hi Ngôn ngay trước mọi người, kết quả lại bị cô bật ngược lại, bắt nạt trợ lý của cô ta, chuyện này chẳng khác nào đánh vào mặt Hứa Tâm Nhu.
Cô ta tạm nhẫn nhịn cơn giận này, để sau này tính một thể.
Hứa Hi Ngôn tìm được người phụ trách quay quảng cáo trong đoàn phim, bọn họ để cô đi hoá trang trước, thay quần áo, sau đó chuẩn bị bắt đầu quay.
Bây giờ mấy loại quảng cáo nội bộ này đều dùng để chèn vào trong phim khi phát trên mạng.
Tận dụng người và hiện trường trong đoàn phim để tiến hành quay vừa tiết kiệm được công sức, lại có thể khiến cho người xem không ghét bỏ quảng cáo khi xem phim.
Lời thoại trong quảng cáo của Hứa Hi Ngôn không nhiều, rất dễ nhớ.
Quay xong xuôi cả ba đoạn quảng cáo, trước khi đi Hứa Hi Ngôn đến tìm Đạo diễn Hoàng Quốc Cường.
Hoàng Quốc Cường đang dặn dò gì đó với người trong đoàn phim, chờ ông ta nói xong, Hứa Hi Ngôn mới tiến lên chào hỏi.
"Đạo diễn Hoàng, tôi quay xong quảng cáo rồi."
Hoàng Quốc Cường nghe thấy liền quay đầu, phát hiện là cô, ông cười chỉ vào ghế đối diện: "Quay xong rồi hả, ngồi đi."
Hứa Hi Ngôn ngồi xuống.
Hoàng Quốc Cường giữ Hứa Hi Ngôn ở lại nói chuyện, thực tế là muốn biết vài tin tức liên quan đến Kỳ Lệ Á từ chỗ cô: "Đúng rồi Cảnh Hi, lúc cô đến đoàn phim, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tiểu Kỳ sao?"
"Đúng vậy."
Hoàng Quốc Cường gật đầu, muốn nói lại thôi: "Vậy Tiểu Kỳ..."
"Đạo diễn Hoàng yên tâm, chị Tiểu Kha đã trở lại rồi." Con ngươi sáng ngời của Hứa Hi Ngôn liếc nhìn ông ta, như đã nhìn thấu được suy nghĩ của đối phương: "Này, Đạo diễn Hoàng, tôi có thể hỏi ông một chuyện được không, có phải ông thích chị Kỳ?"
Trên mặt Hoàng Quốc Cường thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó cười, chỉ ngón tay vào cô: "Cô bé này, đúng là tinh ranh. Ngay chuyện này cũng bị cô nhìn thấu."
Tiếp xúc với nhau mấy lần, Hoàng Quốc Cường tương đối tín nhiệm Hứa Hi Ngôn, những bí mật kìm nén sâu trong lòng đều dám nói cho cô biết.